Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Câu được con rùa vàng Chương 3.2

Chương trước: Chương 3.1



Tôi bỏ tay xuống, chìa ra trước mặt anh ta.

 

- Cái gì, bảo tôi đánh lại à?

 

- Quà đâu?

 

- Không có.

 

- Không có thì đưa tiền!

 

Ngần ngừ mãi Lâm Diệu mới lấy trong túi ra một cái hộp, đặt vào tay tôi rồi bỏ đi. 

Tôi nôn nóng mở ra, trái tim như thót lại: là một chiếc nhẫn. Tất cả niềm vui phút chốc hoá thành mây mù, ánh mắt ngây dại nhìn theo cái bóng của Lâm Diệu. Anh chàng này, ngốc thật rồi!

 

Gần ngày Quốc khánh, tôi và Trương Hạo có bàn bạc, tôi bảo giải quyết chuyện của chúng tôi xong, nhưng Trương Hạo trầm ngâm. Tôi biết anh có chuyện gì đó.

 

- Nói đi, có chuyện gì? – Tôi nhéo tay Trương Hạo.

 

- cô ấy không chịu ly hôn, bọn anh đã bàn bạc rất nhiều, nhưng cô ấy một mực không chịu. Cuối cùng anh dứt khoát đề đơn ra toà đòi ly hôn, lý do đứa con không phải của anh. Cô ấy nói cô ấy phải xét nghiệm DNA lại lần nữa, cô ấy khẳng định đứa bé là của anh.

 

- Sau đó thì sao?

 

- Sau đó cô ấy dẫn nó đi xét nghiệm DNA, đang chờ kết quả.

 

- Nếu như đứa con là của anh thì sao? Nếu như lần đầu tiên bệnh viện xét nghiệm sai, hoặc anh lấy nhầm báo cáo thì sao?

 

Trương Hạo trầm ngâm, bầu trời của tôi như muốn sập xuống, tôi biết lần này mình sẽ lại mất Trương Hạo

 

Cô ta nói đúng, ai là bố đứa trẻ, chỉ có cô ta là rõ nhất. Thực ra không cần đợi đến khi có kết quả DNA tôi cũng đoán được kết cục của chúng tôi. Chỉ có điều tôi vẫn ôm hi vọng may mắn, nói với Trương Hạo:

 

- Vậy thì chúng ta cùng đợi!

 

Những ngày tháng chờ đợi thật khó chịu, chờ đợi một kết quả mặc định là khó chịu, nhưng chờ đợi một kết quả biết trước nhưng vẫn không thể chấp nhận sự thực còn khó chịu hơn. Tôi đặt chiếc nhẫn đính hôn mà Trương Hạo đã mua, mười bảy nghìn năm trăm tệ tiền mặt, còn cả tờ giấy ghi nợ kia vào một cái hộp, bọc kín lại, sau đó ôm thật chặt, giống như ôm chặt lấy Trương Hạo không muốn rời tay ra vậy.

 

Kết quả quả nhiên đúng như tôi dự đoán, đứa bé là con anh ấy.

 

Sắc mặt Trương Hạo tái xanh, kết quả này đã chứng minh cho sự trong sạch của cô ta, còn tôi, chỉ còn biết ra đi trong im lặng.

 

Mặc dù tôi lại lần nữa trở thành kẻ bị bỏ rơi, nhưng lúc này trong lòng tôi đã chẳng còn chút oán hận, chỉ còn lại sự nuối tiếc.

 

Trương Hạo, tôi khâm phục người đàn ông này, một người đàn ông chấp nhận gánh vác trách nhiệm cho đến cùng. Lần đầu tiên bị bỏ rơi, sở dĩ tôi phẫn nộ là bởi vì tôi không dám khẳng định là tình cảm đã phản bội lại tôi hay là trách nhiệm đã chiến thắng tôi.

 

Nhưng lần này, tôi thoải mái buông tay và chúc phúc cho anh.

 

Tôi sẽ không hối hận đã yêu một người đàn ông như vậy.

 

Lúc trả lại cái hộp cho Trương Hạo, tôi nói:

 

- Trong này có nhẫn, mười bảy nghìn năm trăm tệ tiền mặt, giấy nợ của anh, giờ trả lại hết cho anh!

 

Rồi tôi vỗ vào vai anh, chậm rãi nói từng tiếng một:

 

- Nghe này, nếu lần này lại là một trò đùa, anh mà quay lại thì đúng là một thằng tồi! 

Trương Hạo nhìn tôi hồi lâu mà không nói nên lời, đột nhiên vòng tay ôm lấy tôi, siết chặt tôi trong vòng tay ấm áp.

 

- Anh từng nghĩ xem mình nên nói gì trong khoảnh khắc này. Anh muốn nói: “ Lâm Sảng, anh thật sự rất yêu em, nhưng chúng ta có duyên không có phận, kiếp này cúng ta không thể ở bên nhau, hẹn gặp lại em ở kiếp sau. Kiếp sau anh chắc chắn không phụ lòng em!”. Nhưng mà anh không dám, anh biết em sẽ mắng anh. Anh lại muốn nói: “Sự kiên cường của em không phải là lý do khiến cho anh bỏ rơi em, nhưng đứa bé là vô tội!”, nhưng anh cũng không dám, anh biết em sẽ đánh anh. Vì vậy Lâm Sảng à, giờ anh sẽ không nói gì cả, cứ để anh ôm em như thế này, lần cuối cùng ôm em như thế này.

 

Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, cho đến khi tôi bỏ anh ra. Anh quay người đi vào trong xe, lái xe đi, không bao giờ còn ngoảnh đầu lại nhìn tôi.

 

Có ai đó khẽ vỗ vào vai tôi, tôi ngoảnh đầu lại, là Mạc Lãnh. Tôi cố nặn ra một nụ cười:

 

- A, trùng hợp nhỉ!

 

Rồi trước mắt tôi như tối sầm, tôi chẳng còn biết gì nữa.

 

Lúc tỉnh lại tôi thấy mình ở trong bệnh viện, bố mẹ và Mạc Lãnh đang ở bên cạnh. Thấy tôi tỉnh lại, ba người xúm lại dìu tôi ngồi dậy, luôn miệng hỏi tôi khó chịu ở đâu, đầu còn đau không, có khát không, có đói không, chỉ có điều chẳng ai nhắc đến chuyện của Trương Hạo cả.

 

Tôi nhìn cái chăn trắng tinh ở bên cạnh, rồi lại nhìn các bệnh nhân ở giường bên cạnh, chợt rùng mình, hoá ra tôi đã ở bệnh viện rồi.

 

Tôi khóc, sao tôi lại làm chuyện mất mặt thế cơ chứ? Bị đàn ông đá còn chưa hết nhục, lại còn thảm hại đến mức phải vào nằm viện sao?

 

- Mẹ, con… - Tôi ủ rũ nhìn mẹ, tôi lại cô đơn rồi.

 

Mẹ không để tôi nói tiếp, lên tiếng cắt ngang lời tôi:

 

- Bác sĩ nói con bị huyết áp thấp.

 

- Hả, huyết áp thấp? – Mình bị huyết áp thấp từ bao giờ thế? Tôi liền trút nỗi ấm ức trong lòng lên người mẹ. - Mẹ à, thường ngày mẹ ngược đãi con thế nào mà để con bị huyết áp thấp thế này? Tại sao mẹ không cho con ăn thịt? Cái gì bổ béo, dinh dưỡng mẹ đều không cho con ăn, mẹ không được đối xử với con như vậy, tháng nào mà con chẳng nộp tiền đầy đủ?

 

Mẹ tôi nổi đoá.

 

- Cậu suy nghĩ cái kiểu gì thế hả? Huyết áp thấp có liên quan gì đến ăn uống? - Mạc Lãnh nghiêm nghị nói.

 

Cái con ranh ngốc nghếch, chơi với người ta bao nhiêu năm mà vẫn không hiểu phương thức biểu đạt tình cảm của hai mẹ con tôi. Đột nhiên tôi nhìn thấy một cái bóng thấp thoáng bên ngoài, cánh cửa từ từ khép lại.

 

Tôi nhận ra cái bóng ấy, là cái bóng không thể nào quen thuộc hơn, là Trương Hạo, anh ấy không đi vào.

 

Do chỉ bị huyết áp thấp, không có bệnh tật gì khác nên sau khi tỉnh lại tôi xuất viện luôn. Bố tôi vội vàng đi mua thuốc, tôi gạt đi, bảo còn ít tuổi thuốc thang lắm, sau này già thành ra nghiện thì sao? Bố tôi thấy tôi kịch liệt phản đối liền lập tức bỏ ngay ý định mua thuốc.

 

Xe của Bầu Trời đang đỗ trước cổng viện. Một nhân viên quen ra viện mà đích thân tổng giám đốc đến đón thật khiến tôi áy náy. Mở cửa xe ra, đang định bước vào, nào ngờ Bầu Trời nói:

 

- Tôi đến đón Mạc Lãnh thôi!

 

Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung, không chỉ tay mà toàn bộ thân người đều như cứng lại. Chẳng lẽ anh không thể coi tôi như một b nhân sao? Thêm một người ngồi vào xe này thì anh chết chắc?

 

Mạc Lãnh đứng bên cạnh mặt cũng tái xanh, vừa định mở miệng nói gì thì Bầu Trời đã chỉ tay ra sau, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lâm Diệu.

 

Sống mũi tôi chợt cay cay.

 

Bố mẹ tôi bị Mạc Lãnh kéo vào trong xe của Bầu Trời, chiếc xe lăn bánh.

 

 

Chỉ còn lại mình tôi.

 

Lên xe của Lâm Diệu, Lâm Diệu cười nói:

 

- Chị giỏi thật, ngay cả bệnh viện cũng được ở rồi! Dùng phương pháp gì vậy? Khí ga hay là thuốc ngủ?

 

- Bị nước bọt của anh đầu độc! - Mặc dù bị đá rồi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ yếu thế hơn anh. Tôi vẫn là tôi của ngày xưa, vẫn là một kẻ bên ngoài thì nho nhã như nội tâm thì điên cuồng.

 

- Thế sao? – Lâm Diệu không nói gì nữa mà tạt xe vào lề đường, từ từ ghé đầu lại phía tôi và chu mỏ lên.

 

- Anh định hôn tôi đấy à? – Tôi hỏi.

 

- Không, tôi định đầu độc chị thêm lần nữa! – Anh ta cười.

 

- Anh bỏ ra bao nhiêu?

 

- Cái gì mà bỏ ra bao nhiêu? – Lâm Diệu ngơ ngác.

 

- Bao nhiêu tiền một lần? - Muốn lời dụng tôi à, không dễ thế đâu!

 

- Chị nói xem bao nhiêu? – Anh ta hỏi.

 

- Mười nghìn! – Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cười thầm trong bụng: Nhóc con, giẫm phải “mìn” rồi hả, sắc mặt khó coi quá!

 

- Ok! – Nói rồi anh ta liền chồm đến hôn lên môi tôi. Tôi đờ người ra, đầu óc quay cuồng… tôi tỉnh táo hoàn toàn mà, tôi tự bán đứng bản thân rồi. Tôi còn chưa kịp cho anh ta một cái tát thì môi anh ta đã rời hỏi môi tôi. Lâm Diệu móc trong ví ra mười nghìn, đặt vào tay tôi, mỉm cười tiếp tục lái xe.

 

 

Tôi ngốc sao? Để cho anh ta hôn như vậy?

 

- Dừng xe, tôi muốn xuống xe! – Tôi gào lên. – Anh là đồ biến thái, anh là đồ cặn bã, anh dám… anh dám… anh dám mang cả mười nghìn tiền mặt trong người à?

 

Tôi đang nói cái gì vậy? Tôi mang bản thân ra rao bán lại còn trách người ta mang đủ tiền sao? Ôi mẹ ơi, mẹ có thể tin đã sinh ra một đứa con gái như con không cơ chứ? 

- Lâm Sảng, chị muốn vào viện lần nữa à? Nhân tiện dẫn tôi theo?

 

 

Lúc này tôi mới phát hiện ra là tay mình đang giữ chặt vôlăng, còn chân thì đạp loạn xa.

 

 

- Anh lái xe cẩn thận chút đi, tôi còn chưa mua bảo hiểm đâu! – Tôi dừng giằng co, tạm thời ngồi yên một chỗ.

 

 

Lâm Diệu lại bật cười thích thú, tôi nhét tiền vào trong ví, mang kính mắt ra, cố ý lắc lắc cái đầu.

 

 

Lâm Diệu quả nhiên trúng kế:

 

- Chị cận thị à?

 

- Đúng thế!

 

- Sao trước đây không thấy chị đeo kính?

 

 

- Trước đây cảm thấy vẫn ổn, không đẹp vẫn nhìn rõ mọi thứ, gần đây thì không ổn rồi, bắt đầu không nhìn rõ ai với ai cả!

 

- Không nhìn rõ người á? - Lâm Diệu căng thẳng hỏi.

 

 

- Đúng thế, nếu tôi mà nhìn rõ anh thì ban nãy tôi phải ra cái giá là một trăm nghìn mới phải! – Lúc này tôi mới bắt đầu cười.

 

 

- Không thành vấn đề, chị có ra cái giá một triệu tôi cũng trả! – Lâm Diệu chẳng hề để bụng, ngoảnh đầu lại nói. - Chỉ có điều là tiền âm phủ, tôi sẽ đốt cho chị.

 

 

Tôi thừ người, cái thằng nhóc này, anh ta học cách đối đáp tôi từ bao giờ thế nhỉ?

 

 

Xe dừng lại trước toà chung cư nơi Lâm Diệu ở, tôi hơi bất ngờ, chỉ có điều lúc này tôi không muốn về nhà, tôi không biết về nhà rồi nên giải thích thế nào với hai cụ, cũng có thể bố mẹ tôi đã biết rồi, nhưng tôi vẫn không biết làm sao để đối mặt với ánh mắt không biết xót thương hay oán trách của họ. Tôi đã mệt lắm rồi.

 

 

Vào nhà, Lâm Diệu lấy bộ quần áo ngủ của tôi từ trong tủ ra, ra hiệu bảo tôi đi tắm.

 

 

Tôi ngửi bộ quần áo ngủ, có mùi vị của nắng, chắc đã được giặt sạch sẽ. Tôi ngồi rất lâu trong phòng tắm, đầu óc nặng trình trịch như vô cùng tỉnh táo. Tôi không phải một con bé ngốc nghếch, nhớ lại sự xuất hiện của Lâm Diệu, đến lúc này, điều duy nhất tôi có thể kết luận là: Lâm Diệu đã đem lòng yêu tôi. Cái kết luận này khiến cho tôi cảm thấy phấn khích.

 

 

Con riêng… nghĩ đến cái thân phận này… tôi lại bắt đầu đau đầu. Lâm Sảng tôi có tài đức gì mà đòi gả vào gia đình quyền quý?

 

 

Tôi nói tôi muốn ngủ, sau đó đi vào phòng ngủ của Lâm Diệu, phát hiện ra trên đầu giường có một bao thuốc đã bóc, tôi liền rút ra và châm lửa.

 

 

Lúc Lâm Diệu bước vào phòng, điếu thuốc của tôi còn chưa tắt. Mặt anh chợt biến sắc, tôi biết anh ta không hài lòng vì tôi hút thuốc.

 

 

- Tôi không xinh đẹp, tính tình không tốt, tôi lại thích đánh người, bị một người đàn ông đá đến hai lần, tôi tham tiền, tôi hút thuốc! – Tôi tiến lại gần Lâm Diệu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, mắt ngân ngấn nước, nói. – Anh đâu có thích tôi như vậy đúng không?

 

 

Lâm Diệu nhìn tôi rất lâu, cho đến khi tin rằng tôi đang nói nghiêm túc mới ôm tôi vào lòng, nói:

 

- Anh thích em như vậy từ lâu lắm rồi, chỉ có điều… không bao gồm việc hút thuốc 

Tôi cười thầm: Nhóc con, bị chị quyến rũ rồi chứ gì, chẳng nhẽ nhóc không biết bộ dạng hút thuốc của chị là quyến rũ nhất à?

 

 

Điện thoại đột ngột đổ chuông, tôi lấy ra xem, là mẹ tôi.

 

 

- Vâng, con về ngay đây! – Tôi không để mẹ lên tiếng liền nói luôn. Nói rồi đẩy Lâm Diệu ra, thay quần áo, vừa chải đầu vừa buộc tóc lên. Tôi bỗng phát hiện thấy mình rụng rất nhiều tóc.

 

Đầu óc tôi nặng trịch, có một linh cảm không lành ập đến. Tôi thấp thỏm đi ra khỏi phòng, nói với Lâm Diệu tôi phải về ngay và dứt khoát không để anh ta đưa về. Sau đó tôi lao vào một phòng khám ở dưới khu tôi ở, chờ đợi anh bác sĩ đẹp trai vô địch thiên hạ gọi tôi vào kiểm tra.

 

Doctor Hoàng đẹp trai đúng là hoàng tử trong cổ tích. Năm năm trước anh ta mở phòng khám ở đây, mặc dù thiết bị không bằng bệnh viện nhưng giá cả phải chăng. Ban đầu bởi vì bác sĩ trong phòng khám của anh ta đều trẻ nên ít người đến khám chữa bệnh, nhưng “ vàng thật đâu sợ thử lửa”, sau khi chữa khỏi bệnh viêm mũi cho ông Ngô ở trong khu, tiếng lành đồn xa, thế là bệnh nhân ùn ùn kéo đến đây khám bệnh

 

Đương nhiên với thực lực của một thanh niên trẻ, muốn mở được phòng khám như thế này là điều không tưởng, tôi nghĩ chắc chắn phải có sự hỗ trợ từ gia đình.

 

Cuối cùng cũng chờ được đến khi y tá gọi tên mình. Tôi ủ rũ đi vào phòng khám.

 

- Sao thế? Lại đến xin giấy chứng nhận à? – Doctor Hoàng đã rất quen thuộc với tôi. Hồi trước lúc còn đi học, mỗi lần đến đây tôi đều giả bộ đau bụng, đau không chịu nổi, sau đó xin giấy chứng nhận của chỗ anh nhằm danh chính ngôn thuận bùng học. Mới đầu anh không chịu giúp tôi, mặc dù cái mặt nhăn nhó của tôi rất có sức thuyết phục nhưng bác sĩ luôn có cách quan sát riêng, chỉ cần nhìn qua là biết ngay tôi giả bộ. Anh nói đấy là đạo đức nghề nghiệp, anh còn nói anh là thiên thần áo trắng. Tôi không để anh nói hết, liền chuẩn bị cởi quần…

 

- Em làm cái gì thế hả? – Doctor Hoàng toát mồ hôi.

 

- Có phải anh muốn kiểm tra không? – Tôi cười gian xảo.

 

Cuối cùng, nói theo cách của anh thì anh đã làm trái với lương tâm, đi ngược với đạo đức nghề nghiệp của mình. Thậm chí còn hết lần này đến lần khác đi ngược và làm trái. Chỉ có điều khi tôi không cần giấy chứng nhận vẫn có thể bùng học được thì tôi cũng đã trở thành khách quen của anh rồi. Nguyện nhân do bệnh dạ dày của mẹ tôi, nhất định phải có thuốc của anh mới ổn định được

 

- Bác sĩ Hoàng, anh nhìn xem em có bị cái gì không? – Tôi chìa nắm tóc rụng ra trước mặt anh, mặt mày ủ dột.

 

- Bị cái gì là bị cái gì? Có bầu ư? – Doctor Hoàng ngơ ngác.

 

- Có bầu mà bị rụng tóc ư? – Tôi nổi cáu. - Trước đây em không bị rụng tóc bao giờ, gần đây cứ chải đầu là thấy rụng hẳn ba sợi tóc, anh nói xem, liệu em có bị bệnh nan y không?

 

Doctor Hoàng nhìn tôi bằng vẻ mặt thương cảm:

 

- Rụng hẳn ba sợi cơ à? Sao mà rụng lắm thế nhỉ? Gần đây cô đang suy nghĩ gì thế?

 

- Đàn ông! – Tôi thành thật đáp. Đúng vậy, Trương Hạo này, Lâm Diệu này, không thể không nghĩ được.

 

Doctor Hoàng ngây người ngạc nhiên, sau đó giúp tôi đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể rồi bảo:

 

- Huyết áp hơi thấp, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, chắc là không bị cái gì đó đâu!

 

- Cái gì đó… cái gì đó chỉ cần kiểm tra thế này thôi sao? – Tôi nghi hoặc hỏi.

 

- Đúng vậy! – Anh ta nghiêm túc nói, rồi hỏi. – Có bạn trai chưa?

 

- Hả? - Lần này đến phiên tôi ngây ra, chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện có bạn trai?

 

- Có ạ! - Chỉ có điều tôi vẫn phải thành thật trả lời, bởi vì trước mặt bác sĩ, giấu giếm chẳng khác nào tự hại mình.

 

Anh cắm cúi viết viết rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi:

 

- Ở với nhau à?

 

- Hả? – Tôi cẩn thận suy xét câu hỏi của anh ta, ở với nhau là sao? Đương nhiên ở vậy rồi, không lẽ người ở Bắc cực, người ở Nam Cực?

 

Tôi đáp:

 

- Vâng, ở cùng.

 

- Bao lâu rồi?

 

- Chưa lâu.

 

- Hoà thuận chứ?

 

- Mới đầu cũng không ổn lắm, chỉ có điều hi vọng từ nay về sau hoặc từ ngày mai sẽ bắt đầu cải thiện! – Tôi trả lời thành thật, hôm nay mới coi như làm rõ mối quan hệ, chỉ có điều những chuyện kiểu như hẹn hò đi ăn cơm, nắm tay nhau đi dạo phố hay gì đó chắc phải kể từ ngày mai.

 

Gọng kính của Doctor Hoàng xệ xuống sống mũi, anh lấy tay đẩy lên rồi cẩn thận ghi chép. Sau đó đưa thuốc cho tôi. Tôi hỏi xin anh cốc nước, chuẩn bị uống.

 

- Uống sau khi ăn! – Doctor Hoàng cẩn thận nhắc nhở.

 

- Em thật sự không bị cái gì đó chứ? – Đi ra ngoài cửa rồi tôi vẫn không yên tâm, lại quay đầu lại hỏi.

 

- Thật! – Doctor Hoàng tỏ vẻ bực bội.

 

Lúc này tôi mới yên tâm đi về.

Loading...

Xem tiếp: Chương 3.3

Loading...