Câu được con rùa vàng Chương 8.1
Chương trước: Chương 7.3
Chương 8: Kẻ thù của đàn bà chính là đàn bà
Công ty đang bước vào thời điểm bận rộn nhất của năm, những đơn đặt hàng cũng ngày một tăng lên. Ngoài công ty của Lâm Diệu đặt hàng là không dám giục tôi ra, ngày nào tôi cũng bị khách hàng thúc giục cuống cả lên, bận tới mức tối tăm mặt mũi.
Lâm Diệu cũng bắt đầu đi công tác liên miên, phần lớn thời gian chúng tôi nói chuyện với nhau qua điện thoại, thường thì chẳng nói được mấy câu tôi đã lăn ra ngủ rồi, sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện Lâm Diệu gửi tin nhắn ình: “Em là lợn à, ngủ gì mà nhanh thế?”.
Tiểu Phụng thường bóng gió nọ kia với tôi rằng, đàn ông mà đi công tác dễ xảy ra chuyện, bảo tôi phải quản lý thật chặt, hoặc nghỉ luôn công việc hiện tại để theo anh đi công tác khắp nơi.
Tiểu Phụng xem thường tôi quá đấy. Tôi hiện giờ có thể coi là bảo bối trong tay Lâm Diệu, anh ấy có bay xa đến ngàn dặm, trong tay tôi vẫn cầm một sợi dây, lúc nào cũng có thể kéo anh quay trở lại.
Chỉ có điều nói không lo chỉ là nói dối. Đây không phải là vấn đề ai không tin ai, bên ngoài có bao nhiêu là cám dỗ như vậy, hơn nữa trong thời gian anh mất tích có xảy ra chuyện gì hay không tôi cũng chẳng biết. Mặc dù tôi chưa bao giờ hỏi lại chuyện cũ của Lâm Diệu, tôi cũng nghĩ rằng hai người đã ở bên nhau rồi, quá khứ không quan trọng, quên đi là hơn. Nhưng có những chuyện không biết thì không sao yên tâm được, đột nhiên tôi lại nhớ đến hai lần Lâm Diệu định nói gì đó rồi lại thôi, không biết anh đang giấu giếm điều gì.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi có hơi bất a tiếng sấm nổ vang trời khiến tôi giật mình ngã lăn từ trên giường xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài cất quần áo. Bận rộn suốt cả ngày trời, thế mà giờ lại mất ngủ.
Lâm Diệu đang làm gì nhỉ? Cầm điện thoại lên gọi cho anh. Chẳng mấy chốc anh đã bắt máy:
- Muộn thế này còn chưa ngủ, nhớ anh à?
- Sấm rồi, mưa rồi, bên đó thế nào hả anh?
- Vẫn ổn, cuối cùng em cũng biết quan tâm anh rồi à? – Lâm Diệu cười ha ha.
- Không quan tâm anh mà được à, nhỡ ngày nào đó anh bỏ trốn với người khác thì sao?
- Muốn chạy thì đã chạy từ lâu rồi, đời này kiếp này anh sẽ bám riết lấy em!
- Anh nói xem, ảnh cưới chúng ta chụp rồi, khi nào thì cưới đây?
- Em chuẩn bị xong rồi hả? Định đi ra mắt bố mẹ anh rồi à? – Giọng nói của Lâm Diệu nghe có vẻ rất phấn khích, thực ra tôi còn phấn khích hơn cả anh.
- Còn chuẩn bị gì nữa, sớm muộn gì cũng phải gặp mà!
- Thế em đợi anh đi công tác về, đến ra mắt bố mẹ anh rồi cưới
- Ừ!
Ngọt ngào quá! Còn ngọt hơn cả ăn mật ong! Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ đường đường chính chính trở thành “Bà Lâm”. Tôi ôm sự háo hức này chìm vào trong giấc mơ. Sáng hôm sau, tỉnh lại, ôi mẹ ơi, lại đi làm muộn mất!
Mặc bừa một bộ quần áo vào, chải đầu xong, cầm theo một cái bánh mỳ và một hộp sữa, vừa xỏ giày vừa trách mẹ không gọi tôi dậy sớm.
- Nói bậy, mẹ gọi từ lúc bảy giờ cho đến tận giờ đấy! – Mẹ tôi gắt lên.
Thôi được rồi, là con sai, con không so đo với mẹ nữa.
Xuống lầu bắt taxi, nhưng đang là giờ cao điểm, muốn bắt taxi còn khó hơn lên trời. Vừa chạy vừa nhìn xuống đường, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc taxi không người. Tôi hào hứng vẫy tay. Chưa ngồi hẳn vào ghế tôi đã vội vàng nói với lái xe:
- Anh ơi, đến Công ty Dật Thiên, nhanh giúp em!
- Không thành vấn đề, đến muộn rồi chứ gì? – Người lái xe đạp vào cần số, xe lao đi như tên bắn.
Nhân lúc rảnh rỗi, tôi lấy bánh mỳ và sữa ra ăn. Đang định nhét bánh mì vào mồm thì “khực” một tiếng... Tôi một tay cầm bánh mỳ, một tay cầm sữa, miệng đang há hốc ra... Âm thanh này là sao? Xe hỏng rồi? Hay là xảy ra tai nạn? Ngẩng mặt lên nhìn, không có đối tượng khả nghi; ngoảnh đầu lại phía sau, cũng không có đối tượng khả nghi. Vậy xe hỏ
Xe hỏng cũng không sao, chỉ cần người không sao là yên tâm rồi. Nhưng đâu có được, chỉ nửa giây sau, bánh mỳ và sữa trên tay tôi rơi cả xuống đất, mặt tôi đờ ra. Trời đất ơi, sao xe dám hỏng vào cái thời điểm cấp bách này chứ?
Lái xe gọi điện thoại với trung tâm, anh ta nói:
- Có thể là trục ly hợp gãy rồi. Ừ, đạp vào không thấy có phản ứng. Đúng, đúng. Như vậy có được không? Ờ, để tôi thử xem.
Lái xe cúp điện thoại, ngoảnh đầu lại bảo tôi:
- Đừng lo, vẫn có thể đi được!
Gã lái xe này là lính mới à? Gạt mồ hôi trên trán, tôi thấp thỏm dặn:
- Chú ý an toàn đấy!
- An toàn không thành vấn đề! – Anh ta vui vẻ khởi động xe.
Mỗi lần khởi động xe là người tôi lại nhảy lên một lần, đương nhiên không phải vì tôi sợ mà là vì mỗi lần anh ta khởi động xe, xe lại rung lên một lần, nhưng chỉ rung thôi chứ không tiến lên phía trước. Lái xe quay đầu lại cười ngại ngùng:
- Sẽ được ngay thôi!
Tôi nhăn nhó gật đầu. Muốn xuống xe nhưng lại s không bắt được xe khác, thôi có chết thì chết, phải liều thôi! Biết đâu lại có thể khởi động được!
Cuối cùng thì xe cũng nổ máy, cả tôi và tài xế cùng thở phào. Cắn một miếng bánh mỳ, nhặt hộp sữa ở dưới đất lên, bóc ra uống một ngụm, vừa ăn sáng vừa thưởng thức phong cảnh bên đường.
Phong cảnh thật là đẹp, mặc dù đã bị gột rửa sau một đêm gió lớn, không ít nhánh cây đã bị nứt gãy... Ớ? Không đúng! Sao mình có thể nhìn rõ ràng như vậy nhỉ? Cái xe này vẫn chưa lái đi sao? Tôi định thần lại, lập tức phát hiện cái xe đi chẳng nhanh hơn người đi bộ được bao nhiêu, gặp phải đèn đỏ còn tắt luôn máy, đợi đến khi đèn xanh bật lên, khởi động lại mấy lần không được. Đến khi khởi động lại được lại gặp đèn đỏ.
Tôi dám khẳng định là mắt tôi sắp sửa tóe ra lửa rồi. Tôi gào lên:
- Anh còn đang làm gì thế hả? Tôi đang vội lắm!
- Cô à, chỉ có thể như vậy thôi, cứ đạp phanh một phát là xe sẽ tắt máy! – Lái xe giải thích.
- Tôi hỏi anh chuyện đó à? Tôi hỏi anh tại sao đi chậm thế này?
- Không đổi được trục nên chỉ đi được với tốc độ này thôi!
- Chỉ đi được với tốc độ này sao anh không nói sớm, tôi chạy bộ có khi đến công ty rồi đấy! Anh là đồ giết người! – Tôi gào lên rồi mở cửa xe, lao ra ngoài.
Lái xe h kính cửa sổ xuống, gọi với theo:
- Này, cô còn chưa trả tôi tiền mà!
- Anh còn dám đòi tiền à? – Tôi thật sự không dám tin vào tai mình nữa. Cái con trâu kéo cái xe già cỗi này còn dám mở miệng đòi tôi tiền sao? Tôi bực mình ném luôn hộp sữa trong tay vào mặt gã tài xế rồi chạy một mạch.
Gã lái xe vừa gào thét vừa đuổi theo phía sau, nhưng cái xe đó chạy nhanh làm sao bằng tôi. Chẳng mấy chốc tôi đã bỏ cái xe đó rớt lại tít phía sau.
Vừa gặm bánh mỳ tôi vừa chạy như điên, mục tiêu đã ở ngay trước mắt. Đột nhiên chân tôi đau điếng, ngã nhào ra đất. Bị xe đâm rồi, chỉ có điều không mạnh lắm, tiếng phanh gấp khiến tôi càng thêm khẳng định nhận định của mình là đúng. Đang định ngoảnh đầu lại chửi bới và bắt đền gã lái xe, nào ngờ ngay cả biển số xe còn chưa kịp nhìn thấy đã thấy cái xe vọt thẳng qua rồi.
Tôi tức điên lên, ngoác miệng chửi:
- Đồ khốn nạn, đồ chết giẫm!
Chỉ có điều chửi xong, nhìn lại cái bánh mỳ nằm bẹp trên đường, tôi thầm thấy may mắn vì thứ bị đè bẹp dưới bánh xe là cái bánh mỳ chứ không phải tôi.
Tập tễnh đi đến công ty, cả văn phòng tròn mắt nhìn tôi, có gì đâu, tôi chỉ đi muộn có một chút thôi mà! Sao hôm nay tất cả cán bộ phụ trách các phòng ban đều ngồi vây xung quanh chỗ tôi, vừa thấy tôi đến đã đổ dồn ánh mắt vào tôi rồi
- Tôi... Tôi hình như đến hơi muộn! – Tôi ấp úng giải thích, len lén quan sát biểu cảm trên mặt sếp. Trực giác mách bảo tôi, xảy ra chuyện rồi! Chẳng trách mà từ sáng tới giờ toàn gặp chuyện đen đủi, mọi việc đều có điềm báo cả.
Công ty xảy ra chuyện thật, hơn nữa nguyên nhân lại chính là tôi. Tôi theo dõi đơn hàng của một khách hàng, bởi vì chúng tôi không thể giao hàng đúng hẹn, một bức thư của luật sư đã được gửi đến, yêu cầu công ty bồi thường. Bộ phận chế tạo khẳng định là không nhận được đơn hàng ý của họ rõ ràng là muốn nói: bộ phận nghiệp vụ, cũng chính là tôi đã không kịp thời giao đơn hàng.
Tôi run run lật giở các đơn hàng. Thực ra tôi chẳng có chút ấn tượng nào về đơn hàng này. Giờ tất cả các “trưởng môn” của các bộ phận đều vây quanh tôi. Bầu Trời rất giận, bị bắt bồi thường thì ai mà chẳng cáu. Sếp nhìn tôi kỳ vọng, kỳ vọng tôi có thể tìm ra tờ đơn hàng ấy thì bộ phận sẽ không phải gánh vác bất cứ trách nhiệm gì. Trưởng bộ phận chế tạo vui như mở cờ, thường ngày tôi vẫn thúc vào đít họ phải giao hàng, thế nên giờ thấy tôi gặp nạn, ông ta vui như bắt được vàng.
Tôi dừng tay, nói với Bầu Trời:
- Tôi không nhận được đơn đặt hàng!
Giọng tôi run run, khả năng này dường như gần bằng không.
- Cô không nhận được đơn hàng ư? Thế anh nói xem rốt cuộc là chuyện gì? – Bầu Trời ngoảnh đầu nhìn sang sếp.
- Lâm Sảng, cô thử nghĩ lại đi, lúc chia đơn hàng tôi nhớ rất rõ ràng là có đơn hàng, lúc đó tôi còn ký tên và ax lại cho khách hàng. Giờ cô bảo không nhận được, thế sao khách hàng lại nhận được? – Sếp gạt mồ hôi trên trán, bi đát nhìn tôi.
Tôi định bảo sếp để sót đơn hàng, nhưng nhìn bộ mặt lo lắng của ông ấy, tôi lại không sao mở miệng được.
Dưới con mắt của nhiều người, tôi lục tung các ngăn kéo bàn. Cuối cùng tờ đơn hàng lại xuất hiện ở giữa khe tường và bàn làm việc của tôi. Sự việc thế là rõ mười mươi, Bầu Trời giận điên lên, mặt sếp trắng bệch ra, các trưởng bộ phận khác mặt mày thờ ơ chẳng chút cảm xúc.
- Anh, mau giải quyết chuyện này! Không giải quyết được thì bộ phận anh tự chịu trách nhiệm! – Bầu Trời chỉ vào mặt sếp nói rồi quay phắt người bỏ đi.
- Lâm Sảng, lập tức chuyển đơn hàng! – Trưởng bộ phận chế tạo nhấc điện thoại lên. – Tạm dừng hết các đơn hàng kia lại, tập trung làm đơn hàng này!
Các trưởng bộ phận khác ném cho chúng tôi một cái nhìn thương cảm rồi lần lượt bỏ đi hết.
- Lâm Sảng, chuyển đơn hàng xong lập tức vào văn phòng tôi!
Các lãnh đạo cấp cao đi hết rồi, văn phòng bắt đầu sôi sục lên, vây quanh tôi xì xầm bàn tán. Thực ra tôi cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm, từ ngày vào làm ở công ty, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này. Tôi nghĩ khách hàng chỉ muốn hù dọa chúng tôi thôi.
- Mọi người bảo phải làm sao? – Tôi cố ý hỏi như đùa. Thường ngày tôi cũng giúp họ không ít, lúc này họ cũng nên báo đáp chút ít chứ
- Đền tiền đi! - Có người rụt rè nói.
- Đền? – Tôi nhìn họ nghi hoặc, bọn họ giúp tôi đưa ra ý kiến như vậy sao?
- Đền thế nào? Nếu giám đốc đối phương là đàn ông thì tôi ngủ với hắn ta một đêm; còn nếu là đàn bà, tôi bảo bạn trai tôi ngủ với cô ta một đêm?
- Thế này thì... thiệt quá! – Một đồng nghiệp A nói.
Coi như cô còn lương tâm. Tôi mỉm cười.
- Cô thì không sao, nhưng bảo Lâm Diệu nhà cô ngủ với người ta thì thiệt thòi quá!
Xem tiếp: Chương 8.2