Câu được con rùa vàng Chương 9.1
Chương trước: Chương 8.3
Chương 9: Kết hôn
Mạc Lãnh bắt đầu đi làm, Lâm Diệu đã sắp xếp cho cô ấy một vị trí rất nhàn hạ, em bé được giao ẹ Mạc Lãnh trông coi. Còn tôi trở thành một con bé thất nghiệp. Lâm Diệu bảo tôi cũng sang làm ở công ty anh nhưng tôi không chịu, chỉ cần còn một ngày mẹ anh không đồng ý, tôi quyết không đặt chân bào cửa nhà ấy nửa bước. Hừ, mình cũng có khí phách
Tôi cũng đã nói với Lâm Diệu chuyện định đến chỗ Doctor Hoàng làm trợ thủ cho anh nhưng Lâm Diệu nói dứt khoát. Không được đi!
- Tại sao chứ? – Tôi cãi.
Lâm Diệu ghé lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Anh không chịu được mùi thuốc sát trùng của bệnh viện cứ bám riết trên người em! Không được đi!
- Thật không? – Tôi nhìn vào mắt anh Lâm Diệu, cố ý hỏi.
- Thật! – Anh "thật thà" đáp.
- Thôi được rồi! – Tôi giả bộ thất vọng. Lâm Diệu lập tức trợn mắt lườm tôi. Ha ha, bộ dạng anh lúc ghen tuông trông càng đẹp trai.
- Ngày mai anh có đi làm không? – Đã lâu lắm rồi Lâm Diệu không đi làm, theo như anh nói thì không cần ngày nào cũng đến gián sát nhân viên, chỉ cần có mặt lúc họp hành là được, có chuyện gì quan trọng sẽ có người thông báo.
- Không đi.
- Hay là đi với em đến nhà bà ngoại em chơi đi, em sẽ dạy anh đánh mạt chược!
- Ừ, nhưng bây giờ để anh dạy em "thư giãn gân cốt" đã nhé – Lâm Diệu "cười dê" rồi lao vào tôi.
Bà ngoại là người phụ nữ mà tôi kính trọng nhất đời.
Bà ngoại có cả thảy ba người con, cả trai lẫn gái, mẹ tôi là con cả. Lúc mẹ tôi có tôi mới mười tuổi, ông ngoại đã qua đời, thế là bà ngoại bôn ba khắp nơi kiếm tiền nuôi ba con.
Lúc đó toàn là lao động chân tay, không phải gánh thì là vác. Gánh và vác vẫn chưa nhằm nhò gì, chỉ sợ không được làm, vì một ngày không làm là một ngày chịu đói. Vì vậy dù bà chưa già lắm nhưng lưng đã còng rồi. Chuyện về bà ngoại mãi khi lớn lên tôi mới biết được chút ít từ mẹ hoặc từ miệng những người hàng xóm.
Một người phụ nữ, trongm đói kém. dựa vào sức mạnh nào để khiến cho bản thân và ba đứa con sống sót được?
Nghe cậu tôi nói, lúc đó ăn không được no, người chẳng có sức lực. Lúc cậu cùng bà ngoại đi nhặt than gặp phải một vũng nước. Một đứa trẻ hơn mười tuổi, bất lực nhìn mẹ nói: "Mẹ ơi, con không nhảy qua được!". Lúc nghe kể chuyện mà tôi với em họ rớt nước mắt. Đến giờ, cậu tôi đã ngoài năm mươi, thỉnh thoảng đêm vẫn còn mơ gọi: "Mẹ ơi, mẹ ơi!" . Có lần cậu tôi say rượu, đứng ngoài cổng gọi: "Mẹ ơi, mở cửa!
Cậu mợ ở chung với bà ngoại tôi, mấy năm trước khi bà bị ốm liên miên, kể từ sau khi tròn tám mươi thì thôi không ốm đau nữa mà càng ngày càng minh mẫn. Tôi thường nói với bà ngoại:
- Bà ơi, bà phải khỏe lên, giờ bà phải thi với người ta ai sống thọ hơn!
Bà ngoại cười bảo:
- Thế này là khá lắm rồi, những người sống sướng hơn bà trước đây đều đi hết rồi!
Bà ngoại không được đi học, không biết chữ, ăn nói cũng chẳng khéo, nhìn thấy Lâm Diệu chỉ biết nói:
- Được, được!
Mẹ tôi liền nói với bà:
- Mẹ à, mẹ thấy thằng bé có đẹp trai không?
Bà ngoại cười móm mém:
- Đẹp trai, đẹp trai!
Lâm Diệu cứ nắm tay tôi cười suốt.
Sau bữa cơm là một trò giải trí cực kỳ truyền thống của Trung Quốc xưa: đánh mạt chược. Lâm Diệu không biết cách chơi của chúng tôi nên bị tôi kinh thường, đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, giúp tôi đếm tiền.
Chiến tranh gia đình bùng nổ, trên bàn cờ không có tinh thần. Khả năng đánh mạt chược của tôi chưa báo giờ tiến bộ, ván đầu tiên đã thua, bị đền cả nhà.
Tôi than th
- Tại sao, tại sao chứ?
Lâm Diệu ngồi bên cạn thì thầm:
- Sao em lại để bị đền cả ba nhà thế hả?
Tôi bực mình gắt:
- Sao, anh không có tiền cho em chứ gì?
Lâm Diệu thật ngốc, không biết là không được phép chọc giận một kẻ đang thua bạc.
Lâm Diệu cười gỉa lả:
- Có nhiều nữa anh cũng cho được!
Yêu nghiệt, nói chuyện càng ngày càng bùi tai!
Trước khi về, tôi nhét một ít tiền vào tay bà ngoại, bảo bà đừng có nhịn ăn tiêu. Bà ngoại nhét lại vào tay tôi, bảo bà có tiền, tháng nào cũng có tiền lương hưu. Tôi nói tiền lương hưu của nhà nước cho bà, còn đây là tiền tôi cho, sao có thể mang so sánh được? Bà ngoại đành phải nhận.
Sau đó bà vỗ vỗ vào vai Lâm Diệu, nói
- Lí này, sau này thường xuyên đến chơi nhé!
Lâm Diệu nhăn nhó, đành cúi đầu nói với bà:
Bà ơi, cháu họ Lâm cơ mà!
Từ nhà bà ngoại trở về, Lâm Diệu cười suốt cả chặng đường. Lúc đến nhà tôi, tôi đang định xuống xe với bố mẹ nhưng Lâm Diệu kéo tôi lại. Ngoảng đầu lại nhìn bố mẹ, hai cụ nháy mắt với tôi rồi tự túc xuống xe
Đến nhà Lâm Diệu, tôi trêu anh
- Lâm Diệu, anh mà rời xa em thì em phải làm thế nào?
- Bảo em chuyển qua đây em không chịu! – Lâm Diệu quấn khắn tắm từ trong nhà tắm đi ra
- Hứ, em đã phải là bà Lâm đâu, sao phải chuyển sang đây chứ
- Lâm Diệu lấy một cái hộp ở trong túi đầu giường ra, ném nó cho tôi, nói:
- Đeo vào đi, đeo nó vào rồi em sẽ là bà Lâm
- Tôi mở ra, lại là nhẫn.
- Chẳng phải em đã có một cái rồi hay sao? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
Lâm Diệu nằm xuống giường, tay vỗ vỗ vào khoảng giường bên cạnh, ra ý bảo tôi nằm xuống. Tôi nằm xuống bên cạnh anh, gối đầu vào tay anh rồi hỏi:
- Anh có thích gia đình em không?
- Thích, thích lắm!
- Về nói với mẹ anh, như vậy mới là một gia đình.
Sau khi Mạc Lãnh và Bầu trời ly hôn, thật chẳng ngờ lại có lúc tôi gặp lại anh ta, càng không ngờ đó là, tôi gặp lại anh ta ở phòng khám của Doctor Hoàng.
Nhìn thấy tôi, mặt Bầu Trời liền biến sắc. Doctor Hoàng hết nhìn Bầu Trời lại nhìn tôi, hỏi.
- Hai người quen nhau à?
- Không quen! – Tôi định thần lại. – Hôm qua xem thời sự thấy anh ta giống một tên tội phạm đang bị truy nã nên thấy kỳ lạ thôi! Anh ta tìm anh để phẫu thuật thẩm mỹ à?
Doctor Hoàng cười như mếu:
- Lâm Sảng, ở đây không làm phẫu thuật thẩm mỹ nhé, nếu anh có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ, người đầu tiên anh sẽ phẫu thuật sẽ là em đấy!
Tôi nổi đóa:
- Em cần gì làm thẩm mỹ!
Doctor Hoàng đẩy gọng kính trên sống mũi:
- Lâm Sảng, em ra ngoài đợi anh một lát, em ở đây không tiện lắm!
- Có gì mà không tiện? Anh ta bị AIDS à? – Tôi cười nhạt nhìn Bầu Trời. Bầu Trời quay lại nhìn tôi, sau đó bảo Doctor Hoàng anh ta về trước, trước khi về còn thì thầm vài câu vào tai Doctor Hoàng rồi mới đi.
Bầu Trời đi rồi tôi kéo tay Doctor Hoàng hỏi?
- Anh ta bị bệnh gì vậy?
- Đây là vấn đề riêng tư của bệnh nhân, không thể tiết lộ được! – Doctor Hoàng lắc đầu, kiên quyết không làm trái với đạo đức nghề nghiệp.
- Tuyệt giao!- Tôi trợn mắt đe dọa.
- Lâm Sảng à...- Doctor Hoàng năn nỉ. – Em đừng có ngang ngược như vậy có được không hả?
- Không nói tuyệt giao! – Tôi kiên quyết.
- Anh đi rửa tay một cái đã! – Doctor Hoàng đứng dạy, tay chỉ vào tập hồ sơ trên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, đôi bàn tay tôi run lên, tôi sợ không dám giở tập hồ sơ ý ra. Tôi sợ chuyện này sẽ giống như trong phim, Bầu Trời sẽ mắc một căn bệnh nan ý nào đó, vì không muốn liên lụy đến Mạc Lãnh nên đã đòi ly hôn. Tôi lại sợ, sợ nhỡ Bầu Trời bị AIDS, rất có thể tôi sẽ cầm dao giết anh ta. Tôi nhắm mắt, cô lấy lại bình tĩnh, từ từ mở tập hồ sơ. Sau đó tôi nhìn thấy dòng chữ, mấy con chữ như nhảy múa trong đầu tôi, lồng ngực tôi thắt lại, không chỉ đau mà còn nghẹn thở. Tôi thật không dám tin vào mắt mình, tôi đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng lại không nghĩ đến khả năng này.
- Rối loạn chức năng sinh dục! – Thời gian điều trị mấy tháng trước khi ly hôn với Mạc Lãnh.
Tôi chống tay vào ghế, cố gắng giữ ình khỏi đổ ập xuống, toàn thân tôi như kiệt quệ
- Là thật sao? – Doctor Hoàng vừa vào đến cửa, tôi đã túm lấy áo anh mà hỏi.
- Thật! – Doctor Hoàng ái ngại đáp.
- Tại sao anh ta lại đến tìm anh? Tại sao không đến bệnh viện?
- Anh ta ngại sự thật bị phanh phui, anh ta đến đây là do có người giới thiệu!
- Thế có chữa được không? – Tôi ôm hi vọng hỏi.
- Khó lắm, trong nước chắc chắn không chữa được! – Doctor Hoàng dìu tôi ngồi xuống ghế, rót cho tôi cốc nước nóng. – Lâm Sảng, sao em lại xúc động mạnh thế? Là tiềm nhiệm của Lâm Diệu à?
Xem tiếp: Chương 9.2