Câu được con rùa vàng Chương 3.1
Chương trước: Chương 2.3
Chương 3: Mất hạt kê nhặt được dưa hấu.
Người đàn ông của tôi đã quay trở lại, mùa xuân của tôi đã trở lại, Lâm Diệu cũng không còn đeo bám tôi nữa. Dương Lệ Lệ dường như thấy có chút hi vọng nên lại bắt đầu mon men tiếp cận Lâm Diệu
Thực ra trong lòng tôi vẫn có chút không thoải mái, tại sao tôi không thể được tận hưởng cái cảm giác vừa được người mình yêu ôm ấp trong vòng tay, vừa được một người đàn ông có điều kiện theo đuổi? Sau đó hai người ấy vì tôi và cạnh tranh, ghen tuông, đấu đá, một người nằm trong bệnh viện, một người nằm trong nhà xác, à nằm ở nhà. Cuối cùng hai người đó yêu cầu tôi phải chọn ra một người, tôi rơi vào cảnh bế tắc. Một mặt, Trương Hạo là người tôi yêu, nhưng vẫn chưa ly hôn được. Mặt khác “con riêng” lại rất có điều kiện, nhưng với gia đình quyền quý ấy, tôi e mình không chịu đựng được áp lực. Tôi giao phó vận mệnh của mình cho đầu xu, ném lên trời, nói: “ Nếu như là sấp thì chọn Trương Hạo, nếu như là ngửa thì chọn Lâm Diệu”. Tôi giương mắt nhìn đồng xu rơi xuống, kết quả đồng xu lăn đâu mất, tôi chỉ còn biết đứng trơ ra đó mà cười. Tại sao những chuyện chỉ có ở trong phim này lại xảy ra với tôi? Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “ Bởi vì cô là đồ ngốc!”
Là ai, ai to gan dám nói ra sự thật đó? Tôi thở dài, hoá ra là chính
Tình cảm lại trở lại như xưa, hàng ngày ngồi lên xe của Trương Hạo, một nụ hôn nhẹ nhàng, cảm giác như giấc mơ. Trong lòng thực sự thấy hân hoan nhưng không hiểu sao vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Có thể là do tình yêu quay trở lại quá đột ngột, khiến cho tôi trong chốc lát chưa thể thích nghi.
Trong khi đó, Lâm Diệu lại làm sai một đơn hàng, viết nhầm 1/6 thành 6. Giám đốc bộ phận cầm đơn hàng và những thiết bị bị trả lại, lớn tiếng mắng mỏ Lâm Diệu, nói rằng từ trước đến giờ chưa bao giờ làm cái nào có đường kính to như thế này, lần này nhất định phải truy cứu trách nhiệm.
Lâm Diệu không nói nửa lời, chỉ im lặng nhìn giám đốc nổi đoá.
Tôi đành phải giở đơn đặt hàng trên bàn của Lâm Diệu ra xem theo mệnh lệnh của giám đốc. Ôi trời ơi, Lâm Diệu làm cái gì thế này? Trong đơn hàng đã viết rõ ràng như vậy rồi, sao lại nhầm lẫn như thế cơ chứ? Tôi tức tối nói anh ta mấy câu, thế mà Lâm Diệu thậm chí còn chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.
- Giám đốc, anh ấy mới đến làm chưa đủ lâu! – Thôi được rồi, dù gì người ta cũng là “con riêng”, xảy ra chuyện tôi cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm. Mặc dù sếp nhanh chóng cho Lâm Diệu ra làm việc độc lập, nhưng cũng ngầm dặn dò tôi phải kiểm tra kỹ lưỡng đơn hàng của anh ta, tôi cứ nghĩ chắc sếp cẩn thận quá mức, nào ngờ lại xảy ra vấn đề thật.
- Gọi sếp của các người ra đây! – Giám đốc bộ phận chẳng hề nể mặt tôi, cứ nhất định phải truy cứu trách nhiệm.
- Có chuyện gì thế?
Ngoảnh đầu lại nhìn, cả Bầu Trời và sếp cùng xuất hiện. Sếp thật ma mãnh, bản thân anh ta cũng không giám đắc tội với Lâm Diệu liền lôi tổng giám đốc vào cuộc.
- Tổng giám đốc Ngũ, lô hàng này chúng tôi đã làm rất khổ cực, thế mà làm ra lại thành đồ bỏ đi! Bọn họ thật bất cẩn quá mức! – Giám đốc sản xuất thấy Bầu Trời xuất hiện liền ăn nói lễ độ hẳn.
Bầu Trời lần lượt xem qua phế phẩm và đơn hàng, nhăn nhó cười và lắc đầu, bảo giám đốc sản xuất và sếp về trước, để anh ta
Giám đốc bộ phận trước khi đi còn không quên trợn mắt lườm Lâm Diệu. Còn sếp thì đương nhiên rất vui vẻ ra về. Tôi đứng bên cạnh, không biết nên nói đỡ Lâm Diệu ra sao.
- Lâm Diệu, anh đến văn phòng tôi một chuyến! - Bầu Trời nói.
Lâm Diệu đứng dậy, đi theo Bầu Trời. Tôi nhìn theo bóng họ, cảm thấy lồng ngực đau tức.
Lâm Diệu, không phải là tôi không yêu anh, tôi chỉ không dám yêu anh, bởi vì tôi sợ không giữ nổi anh.
Hôm đó sau khi về nhà, lúc ăn cơm tôi liền nói với mẹ:
- Con gái mẹ năm nay chắc chắn sẽ lấy chồng.
Trước sự căn vặn liên tục của bố mẹ, tôi quyết định sẽ dẫn Trương Hạo về nhà.
Lựa chọn Trương Hạo… tôi cho rằng đây là một quyết định đúng.
Hôm nay mới sáng sớm đã nhìn thấy người đẹp ôm bó hoa tươi to đùng đi vào trong phòng. Tôi hí hửng trong lòng, chắc chắn là của mình rồi. Đồ ngốc Trương Hạo mà cũng biết tặng hoa cơ đấy, đã thế còn gửi đến tận văn phòng nữa. Hành động này đã thoả mãn lòng sĩ diện hai mươi mấy năm của tôi.
- Xin hỏi chị Lâm Diệu có ở đây không? – Cô gái kia hỏi.
Cả phòng phút chốc như hoá đá, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ nghĩ được rằng hoá ra không phải của mình. Tôi chửi thầm trong bụng: Đồ ngốc cuối cùng cũng vẫn là đồ ngốc, ngay cả chuyện tặng hoa đơn giản như vậy cũng không làm được, làm đàn ông như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
- Tôi là Lâm Diệu, nhưng tôi không phải là “chị”! – Lâm Diệu nói bằng giọng trầm trầm.
Xem ra mùa xuân của “con riêng” cũng đến rồi, chẳng trách mà không thèm bám tôi nữa. Hầy, cũng may tôi không đánh giá quá cao sức hút của mình. Mặc dù có hơi thất vọng nhưng cũng không nuối tiếc mấy, cái gì không thuộc về mình thì cuối cùng sẽ không ở bên cạnh mình.
Một lát sau lại có một cô gái ôm một bó hơi vào, hỏi:
- Xin hỏi chị Lâm Sảng có ở đây không ạ?
Tôi giật mình kinh ngạc, vội vàng chạy đến, nói: “ Là tôi đây!” sau đó đón lấy bó hoa, trên tấm thiệt có viết: “ Người đẹp, em lại già đi một tuổi rồi, anh lại được bớt một năm nuôi em rồi! Trương Hạo.”
Ngày mai mới là ngày sinh nhật của tôi mà! Đồ đáng ghét, dám nhớ sai ngày sinh nhật của tôi! Chỉ có điều đến giờ tôi cũng chẳng nhớ ngày sinh nhật của Trương Hạo, thế nên tôi tha lỗi cho anh.
- Hai người ăn ý thật đấy, cùng được nhận hoa cơ đấy, sau này có cưới cũng cưới cùng một ngày nhé! - Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán.
Lâm Diệu chẳng buồn ngoảnh đầu lại, tôi cũng biết ý im lặng không lên tiếng.
Hết giờ làm, tôi nhăn nhó leo lên xe của Trương Hạo.
- Sao thế? Ai chọc tức em à? – Trương Hạo hỏi.
- Là anh đấy! – Tôi nghiến răng.
- Anh làm gì em? Hoa không đẹp à, hay là anh không đủ đẹp? – Trương Hảo nở nụ cười đầy quyến rũ, để lộ hai hàm răng trắng tinh nhưng không được đều cho lắm.
- Nói đi, sinh nhật em ngày mấy?
- Ngày mai, hai mươi.
- Vậy tại sao anh lại tặng hoa hôm nay?
- Hôm nay anh nhận được hoa của một phu nhân, không muốn lãng phí nên chuyển sang cho em.
- Của ai?
- Của mẹ anh!
- Mẹ anh tặng anh hoa làm gì?
- Bảo anh măng tặng cho con dâu! – Trương Hạo cười gian xảo.
- Là em à? – Tôi mặt mày chẳng chút biểu cảm.
- Chắc là vậy!
- Anh không thể khẳng định à?
- Anh có thể, chỉ sợ em không dám khẳng định thôi!
Tôi gõ đầu Trương Hạo than thở:
- Đàn ông đúng là một tác phẩm hỏng của Thượng đế!
Trương Hạo xoa xoa đầu, không hiểu ý tôi là gì.
Tôi ngán ngẩm thở dài:
- Sao lúc Thượng đế tạo ra anh lại không làm bộ não cho anh nhỉ?
- Bởi vì Thượng đế không muốn anh có trí khôn để cãi lại em mà! – Trương Hạo vỗ vỗ đầu.
- Thế cũng phải! Đi thôi, về nhà gặp bố mẹ em, khấu đầu tạ tôi với hai cụ, nói rằng tiền anh nợ em đã trả rồi, còn chuẩn bị đủ một triệu lượng vàng, cầu xin hai cụ giao phó đứa con gái độc nhất cho anh, sau này anh chính là chồng em. Đương nhiên anh cũng phải nói anh đã là chồng của người khác, nhưng hiện giờ anh chỉ muốn làm chồng em thôi, anh hiểu chưa?
- Nhất định phải nói thật như vậy à?
- Nhất định, trừ phi anh không muốn cưới.
- Muốn chứ, sao lại không muốn? Nói thật thì nói thật, bố mẹ em chắc cũng là người hiểu lý lẽ! – Trương Hạo tự an ủi.
- Đương nhiên rồi, nếu không sao có thể sinh ra một đứa con gái giỏi giang như em? Anh thấy có đúng không? – Tôi toét miệng cười.
- Đúng đúng…
- Thế còn không mau
Đối với bố mẹ tôi, có những chuyện không thể không cho họ biết rõ. Họ nên biết con rể tương lai của họ từng làm gì với con gái họ, đã làm tổn thương con gái họ như thế nào, nhưng có thể mang lại cho họ những gì. Tôi nhất định phải để bố mẹ tôi biết. Nếu như tương lai tôi rất hạnh phúc, tôi sẽ cất cao tiếng hát ca ngợi con mắt của mình. Còn ngộ nhỡ nếu tôi không hạnh phúc, tôi sẽ oán trách bố mẹ, hồi đó sao biết tội ác của anh ta chất thành núi như vậy mà vẫn đồng ý gả tôi cho anh ta? Tôi rất tự hào với kế hoạch này của mình.
Sau khi về nhà, giới thiệu Trương Hạo với bố mẹ, hai cụ cười hỉ hả mời Trương Hạo ở lại ăn cơm.
Ăn cơm xong, chúng tôi ngồi trong phòng khách uống trà, Trương Hạo kính cẩn đi đến trước mặt hai cụ, quỳ xuống, mở miệng nói:
- Bố, mẹ, sau này xin bố mẹ cho Lâm Sảng đến ở với con ạ!
Tôi lặng lẽ quan sát sắc mặt của mẹ: thay đổi hẳn. Tôi quan sát sắc mặt của bố: cũng thay đổi lớn. Trương Hạo, anh nói chuyện thẳng thắn chút được không hả? Tôi thầm than thở.
- Chuyện này…con cái ở nhà mình cũng ổn lắm mà! - Bố tôi cất lời phá tan cục diện bế tắc rồi khoát tay ra hiệu cho Trương Hạo đứng dậy, nhưng Trương Hạo không đứng dậy.
- Sau khi kết hôn tốt nhất vẫn nên ở nhà con, ở nhà mẹ sợ người ngoài chê cười! – Tôi quan sát sắc mặt của mẹ: xanh lét. Tôi quan sát sắc mặt của bố: cũng xanh không kém.
- Chúng ta già rồi, chuyện của con cái cứ để chúng nó tự quyết định là được rồi! - Bố tôi nói.
Thuận lợi đến đáng ngạc nhiên, bố mẹ tôi không hề để tâm đến chuyện trước đây của Trương Hạo, có thể bố mẹ tôi cảm thấy người đàn ông này biết quay đầu tìm về với con gái mình là một chuyện đáng vui mừng, buổi tối mẹ còn đặc biệt uống hẳn hai cốc rượu. Tôi không hiểu tại sao bố mẹ tôi bình thường dữ dằn là vậy, thế mà chẳng lên mặt với Trương Hạo tẹo nào, cứ như thể đang nóng lòng muốn bán con gái mình đi lắm ấy. Lấy chồng dễ dàng như vậy thì chán quá, chẳng phù hợp với tưởng tượng của tôi chút nào. Bố ơi, con còn nghĩ bố sẽ cầm con dao thái thịt như bữa nọ, doạ cho Trương Hạo sợ chết khiếp một phen, để cho anh ta sau này không dám bắt nạt con gái bố nữa chứ?
Tôi bất mãn nghĩ, sự việc đáng nhẽ ra phải diễn ra như vậy! Đầu óc tôi lại bắt đầu mơ tưởng…
- Trưởng môn, con với tiểu sư muội thật lòng với nhau! – Trương Hạo quỳ xuống, nước mắt nước mũi đầm đìa.
- Cha, xin hãy tác thành cho chúng con! – Tôi cũng nước mắt xối xả, nắm chặt lấy tay Trương Hạo, quỳ xuống trước mặt ông.
- Không được! - Bố tôi gầm lên. – Con gái ta phải nghe theo lời ta!
- Hạo ca, muội chọn huynh, muội yêu huynh! – Tôi cố gắng phản kháng.
- Muội ấy là lẽ sống của đời con!
- Hỗn xược! - bố tôi gầm lên. – Không được, từ khi Tiểu Sảng mátxa cho ta, lưng ta đã hết đau, chân ta đã hết nhức, một hơi leo được tận năm tầng, lại còn có sức luyện võ nữa, làm sao ta có thể bán rẻ nó cho ngươi được?
- Cha, cha chỉ cần uống thuốc bổ xung canxi, mỗi ngày một viên, dung thêm cả cao dán Salonpas nữa! – Tôi tỏ vẻ quan tâm.
- Thế tiền thuốc ai chi? – Bố tôi có hơi động lòng.
- Con chi, con sẽ chi, đương nhiên là con chi! – Trương Hạo vội vàng nói.
- Đã định ngày chưa? - Mẹ tôi lên tiếng rất kịp thời khiến tôi sực tỉnh.
- Ngày mai ạ! – Tôi buột miệng
Bố mẹ tôi há hốc mồm kinh ngạc.
- Con nói là ngày mai sinh nhật con, để qua ngày mai rồi tính ạ! – Tôi cười nhạt hai tiếng, lấy tay gạt mồ hôi trên trán.
Hôm sinh nhật tôi có khách không mời mà đến. Là Lâm Diệu, do Bầu Trời dẫn đến. Mẹ tôi vui vẻ nói đây là chuyện vui, khách càng đông càng vui.
Trong buổi tiTrương Hạo tuyên bố với mọi người chuyện vui của chúng tôi.
Mặt Lâm Diệu tái xanh, Bầu Trời cũng có vẻ lo lắng điều gì đó, chỉ có Mạc Lãnh là cười vô tư lự.
- Nào nào nào, cả nhà ăn cơm đi! - Bố tôi nhiệt tình mời.
- Xin lỗi cả nhà, cháu có chút việc, cháu xin phép đi trước ạ! – Lâm Diệu đứng dậy, không đợi chúng tôi đáp lời liền bỏ đi luôn.
Tôi liền đuổi theo, gõ một cái vào đầu anh ta, nói:
- Này, sao anh bất lịch sự thế hả?
Câu được con rùa vàng
Không Hữu Cố Sự
previous page next page
- Tôi ngốc thật, để cho chị cảm thấy tôi rất vui khi bị chị đánh!
Tôi ngây ra, anh ta bị tôi đánh nhiều quá hoá ngốc thật hay sao ấy?
Xem tiếp: Chương 3.2