Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Câu được con rùa vàng Chương 8.2

Chương trước: Chương 8.1



 

Tôi tức hộc máu còn những người khác thì cười ầm ĩ.

 

 

Đợi bọn họ cười xong, tôi mới thận trọng hỏi:

 

 

- Lần này xảy ra chuyện lớn rồi, các cô cũng đừng mong được yên thân!

 

 

Vốn dĩ tôi chỉ nói bừa thế, nào ngờ câu trả lời của từng người bọn họ đã khiến tôi hiểu rõ lòng dạ của họ.

 

 

- Lâm Sảng, cô nói gì vậy? Chuyện này đâu liên quan đến bọn tô

 

 

- Đúng đấy, tôi chưa bao giờ sót đơn hàng, nếu phải chịu trách nhiệm thì đấy là việc của cá nhân cô!

 

 

- Lâm Sảng, thường ngày em vẫn giỏi giang như vậy, thử nói chuyện với khách hàng bên đó xem, chắc là không nghiêm trọng lắm đâu!

 

 

- Nếu thực sự không thể đàm phán được, chắc chắn phải đền tiền, không biết công ty có bắt một mình Lâm Sảng đền tiền không nữa?

 

 

- Mặc dù Lâm Sảng là bạn thân của Mạc Lãnh nhưng chuyện này có liên quan đến tiền bạc, khó nói lắm...

 

 

...

 

 

Giờ mới rõ lòng dạ nhau. Chỉ có điều tôi không giận, đổi lại là tôi có lẽ tôi cũng đứng ngoài cuộc. Tiền bạc xem ra còn quan trọng hơn cả tình người.

 

 

- Mọi người có lòng như vậy, tôi sẽ tự xử lý! Chỉ có điều sau này nếu có gặp khách hàng khó đối phó thì đừng đẩy sang cho tôi nữa đấy! Tôi gánh vác không nổi đâu! – Tôi cười nhạt với bọn họ rồi đi thẳng vào phòng sếp.

 

 

Sếp đang thất thần ngồi trên ghế, thấy tôi đi vào liền hất hàm bảo tôi ngồi xuống. Tôi nhìn vẻ mặt của sếp, không chỉ trích, không nổi giận, chỉ có lo lắng. Tự nhiên trong lòng tôi thấy cảm động lạ lùng.

 

 

- Lâm Sảng... – Sếp mở miệng nói. – Lần này tôi không bênh vực cô được rồi!

 

 

- Sếp, chuyện này cứ giao cho tôi đi! Nếu như thật sự phải đền tiền, tôi cũng chấp nhận, sếp không phải lo! – Tôi an ủi sếp, thực ra trong lòng tôi cũng không dám chắc. Đền tiền? Tôi lấy đâu ra tiền đây?

 

 

- Lâm Sảng, cô có cần giúp đỡ không? – Sếp thấy tôi tự tin như vậy cũng hơi yên tâm.

 

 

- Tôi muốn hỏi xem đối phương đã lấy tiền chiết khấu mua hàng chưa? Tôi cảm thấy chuyện này có hơi kỳ quặc, bọn họ không hề thúc hàng, đùng một cái gửi đơn kiện đến, đòi bồi thường. Nếu như có lấy chiết khấu, để xem xem chúng ta có thể nhắc nhở họ đôi chút về chuyện này, có thể sự việc sẽ dễ giải quyết hơn! – Trực giác mách bảo tôi chuyện này có vấn đề, phải điều tra kỹ càng.

 

 

- Không có, người ta đã gửi thư kiện đến đây rồi, sự việc chắc chắn đã khá nghiêm trọng, cho dù có lấy tiền chiết khấu rồi cũng chẳng giải quyết được gì đâu! Chuyện này tôi cũng nghĩ mãi không ra, nhưng sao cô lại bất cẩn thế cơ chứ, để sót mất đơn hàng. Cô làm tôi tức chết mất! – Sếp lúc này mới bắt đầu trút giận lên tôi.

 

 

- Thôi sếp làm việc đi, tôi ra ngoài trước! – Đang cơn nóng giận, giờ mà chọc giận ông ấy, hậu quả thật khó lường.

 

 

Tôi bắt đầu suy nghĩ kỹ càng toàn bộ sự việc.

 

 

Tôi không chuyển đơn hàng, chắc chắn là vấn đề của tôi. Nhưng ông Trương thu mua của bên đối phương cũng thật kỳ quặc, hợp đồng lâu như vậy rồi, cho dù nói năng không lọt tai thì cũng đâu đến mức tuyệt tình, trở mặt ngay được. Khốn kiếp, thật chẳng ra làm sao, mình phải hẹn ông ta ra ngoài thương lượng mới được! Tôi gọi điện cho ông ta, định nói chuyện này, nhưng thật không ngờ ông ta từ chối, ngay cả điện thoại của tôi cũng không nghe, sau đó ông ta nhắn tin lại, nói để hết giờ làm ông ta sẽ gọi lại cho tôi. Chuyện này càng lúc càng kỳ quặc.

 

 

- Có chuyện gì thế? – Hết giờ làm, tôi nhận được điện thoại của ông Trương. Tôi căng thẳng hỏi.

 

 

- Cô làm ăn cái kiểu gì thế? – Ông Trương bắt đầu lớn tiếng hỏi tội.

 

 

- Trước tiên ông đừng hỏi vội tôi làm ăn kiểu gì, ông thử nói xem bên ông có chuyện gì? Hàng này cần gấp như vậy sao? Các ông đặt hàng lúc nào cũng hẹn lấy trước thời hạn, điều này không phải tôi không biết. Nếu như cần gấp thì chẳng có lý do gì ông lại không gọi điện đến giục tôi! – Ông Trương, ông không định hại tôi như vậy chứ?

 

 

- Thế nên ban nãy tôi mới không nghe điện thoại của cô, lần này đến bản thân tôi cũng không hiểu, tôi nghe người dưới nói số hàng này hoàn toàn không cần gấp đến thế, cũng không có bất cứ tổn thất nào vì bên cô giao hàng chậm. Tôi không gọi bất cứ cuộc điện thoại nào cho cô, một là vì biết thừa các cô làm ăn thế nào, trước đây có chậm hàng thì cùng lắm chỉ một hai ngày thôi, gần đây thậm chí còn rất đúng hẹn. Thời gian nhận hàng của chúng tôi luôn đặt sớm hơn thời gian điểm cần sử dụng một tuần, từ trước đến nay chưa bao giờ nhỡ việc, cũng đỡ phải gọi điện đến làm phiền cô. Thứ hai là bởi vì giám đốc nói để tiết kiệm tiền phí điện thoại, không có vấn đề gì thì hạn chế gọi điện sang đó giục hàng. Thực ra chuyện này chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, chỉ có điều giám đốc đã nói thì chúng tôi phải nghe. Tôi làm sao mà biết được giám đốc vì chuyện này mà bắt các người bồi thường!

 

 

- Công ty ông gần đây có chậm lương không? – Tôi hỏi ông Trương.

 

 

- Công ty tôi chưa chậm lương nhân viên bao giờ!

 

 

- Gần đây có ai đến công ty ông gây chuyện không? Ví dụ như có kẻ nào đó viết lên tường công ty ông bằng sơn đỏ rằng “Giếtền mạng, có nợ phải trả” hay đại loại những câu kiểu như vậy không? – Tôi đoán đối phương có thể vì không quay vòng vốn được mà cố ý bắt chúng tôi bồi thường.

 

 

- Cũng không có!

 

 

Quái quỷ gì thế này?

 

 

Cúp điện thoại, tôi cảm thấy chuyện này rõ ràng là nhằm vào công ty tôi, mục đích là tiền. Cái kết luận này làm tôi toát mồ hôi. Nếu mục đích của vấn đề là tiền, tôi liệu còn có thể làm gì để thay đổi cục diện?

 

 

Mấy lần định gọi điện cho Lâm Diệu kể khổ với anh, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nên tôi đành thôi. Thôi được rồi, tôi phải độc lập đối mặt với trận chiến này. Hàng hóa của công ty tôi chất lượng đứng đầu trong ngành. Nếu Bầu Trời cho tôi quyền quyết định, sau này tôi quyết không thèm làm ăn với bọn họ. Bồi thường thì bồi thường, cùng lắm bà mày bán thân!

 

 

Tôi hỏi xin sếp danh thiếp của giám đốc thu mua đối tác: Trần Thi Huy, một cái tên rất hay. Tôi gọi sang bên đó, đối phương rất lịch sự, đồng ý gặp tôi, là phụ nữ. Niềm tin của tôi gia tăng, cùng là đàn bà, cần gì phải làm khó nhau?

 

 

Lúc gặp Trần Thi Huy, không ngờ lại trẻ như vậy, khuôn mặt rất ưa nhìn, trang điểm nhẹ nhàng, tóc thẳng, ăn mặc công sở, rất có khí chất. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất đó là, chúng tôi đã từng gặp mặt nhau, lại còn gặp mặt đến hai lần, ở spa của Tiểu Phụng.

 

 

- Ngồi đi!- Trần Thi Huy rót cho tôi một cốc trà, bảo tôi ngồi xuống đối diện, mắt nhìn tôi dò xét.

 

 

- Giám đốc Trần... – Tôi nhấp một ngụm trà, nước trà nh không có vị hay tâm trạng của tôi đang không vui?

 

 

- Không cần khách sáo thế, cứ gọi tên tôi là được rồi, mọi người vẫn gọi tôi là Thi Huy! – Rất hiền hòa, quá hiền hòa, hiền hòa đến mức tôi không dám tin là cô ta một mực bắt công ty tôi phải bồi thường.

 

 

- Chị Thi Huy này...

 

 

- Có lẽ tôi không lớn tuổi hơn cô đâu! – Cô ta ngắt lời tôi.

 

 

Thôi được, tôi nhịn cô, gọi cô là chị là bởi vì tôn trọng cô, đừng có không biết điều như vậy, nếu như không phải giờ tôi đang có việc cần nhờ tới cô, muốn lên mặt ư? Cô vẫn chưa phải là đối thủ của tôi đâu.

 

 

- Cô Trần, về chuyện công ty tôi không kịp giao hàng cho công ty cô, tôi cảm thấy rất áy náy! – Vẻ mặt cô ta không hề thay đổi, chỉ im lặng lắng nghe. Tôi nhấp một ngụm nước, tiếp tục nói. – Chỉ có điều tôi nghe nói đợt hàng lần này của công ty cũng chưa cần gấp như vậy, không biết giữa chuyện này còn có gì hiểu nhầm hay không?

 

 

Tôi lại nhìn mặt cô ta, thần sắc vẫn không thay đổi, đúng là một kẻ lỳ lợm.

 

 

- Lâm Sảng phải không nhỉ, chuyện này nên nhìn nhận như thế này, quý công ty đã ký hợp đồng với chúng tôi, không thể giao hàng đúng hẹn thì phải bồi thường, chuyện này cô cũng hiểu rất rõ. Vì vậy trọng điểm không phải là có gấp hay không mà là ở việc các người có thể giao hàng hay không. Tôi nói thế cũng không sai chứ? – Trần Thi Huy nói rất tự nhiên, chẳng có chút nào là bức ép người khác, cũng chẳng hề có vẻ khinh người, nụ cười vẫn nguyên trên khuôn mặt, cũng rất lịch sự, nhưng tôi thực sự cảm thấy áp lự

 

- Đền tiền là chuyện nhỏ, chỉ có điều vì chuyện này mà đôi bên mất đi hòa khí, ảnh hưởng đến sự hợp tác sau này... – Tôi còn chưa nói hết đã bị cô ta ngắt lời.

 

 

- Không đâu, tôi tin quý công ty luôn lấy chữ tín làm gốc, thực thi hợp đồng rất hợp lý, tôi chẳng thấy có khúc mắc gì hết! – Trần Thi Huy chỉnh lại vạt áo, nói tiếp. – Cô Lâm, tôi cũng nghe nói chuyện này không phải do công ty cô gây ra mà là do bản thân cô để sót đơn hàng. Tôi muốn biết có phải đơn hàng của công ty chúng tôi không đủ nhiều, không đủ khiến cô chú ý hay là do công ty tôi trả tiền không đúng hẹn nên cô mới cảm thấy không thoải mái như vậy?

 

 

- Thực ra chúng ta đã gặp mặt nhau rồi, cô còn nhớ tôi chứ? Ở spa đó, lúc ấy tôi còn cảm thấy kinh ngạc, sao trên đời lại có cô gái xinh đẹp đến thế! – Thấy bàn chuyện công không được, tôi bắt đầu giở bài nịnh nọt, chỉ cần không phải đền tiền, cái gì tôi cũng có thể làm.

 

 

- Không cần khách sáo như vậy! – Cô ta chỉ cười mỉm, nói. – Còn có chuyện gì khác không?

 

 

Không còn gì cơ hội để thương lượng. Được rồi, nếu đã nói chuyện không hợp cạ, vậy tôi cũng không thèm đôi co với cô nữa:

 

 

- Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các cô!

 

 

- Cô cứ thoải mái, nếu như tổng giám đốc đồng ý gặp cô! – Cô ta đứng dậy ra mở cửa, chuẩn bị tiễn khách.

 

 

Người đàn bà này quả không đơn giản.

 

 

Quả nhiên, tổng giám đốc công ty h gặp tôi. Điều đó có nghĩa là, chỉ có một cách duy nhất là bồi thường.

 

 

Về đến nhà, tôi liền hỏi mẹ:

 

 

- Mẹ ơi, nhà mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm?

 

 

Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt thận trọng:

 

 

- Con hỏi chuyện này làm gì? Lại gây chuyện rồi phải không?

 

 

Bố tôi đứng bật dậy.

 

 

- Đâu có, con chỉ hỏi chơi thế thôi, con sắp lấy chồng rồi, để xem bố mẹ chuẩn bị được bao nhiêu của hồi môn cho con ấy mà! – Bố tôi nghe vậy lại ngồi xuống ghế, mặt mẹ tôi như giãn ra.

 

 

- Của hồi môn con không phải lo, con lấy được chồng, trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm đều cho con hết! Chưa lấy chồng thì con đừng mơ!

 

 

Tôi lặng lẽ quay về phòng. Điện thoại đổ chuông, là Lâm Diệu.

 

 

- Lâm Diệu, anh đang ở đâu? – Tôi khóc mếu hỏi.

 

 

- Sao thế? Anh đang ở dưới lầu nhà em, vừa về đến nơi.

 

 

- Em xuống ngay đây! Anh đừng đi đâu đấy! – Nói rồi tôi lao xuống Lâm Diệu là sà vào lòng anh ngay.

 

 

- Sao thế? – Lâm Diệu ôm tôi, căng thẳng hỏi..

 

 

- Công ty xảy ra chuyện rồi! – Tôi liền kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện, cả chuyện công ty yêu cầu tôi phải bồi thường tiền. Trút tâm sự ra với anh xong, tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Hóa ra cảm giác có người chia sẻ nỗi lo với mình lại tuyệt vời như vậy!

 

 

- Ngũ Dật Thiên là cái trò gì vậy? Chuyện này đâu thể để mình em gánh vác? – Lâm Diệu bực bội nói, đòi đi nói chuyện với Ngũ Dật Thiên.

 

 

- Thực ra tại em làm sót đơn hàng thôi! – Tôi tỏ vẻ đáng thương.

 

 

- Hả? – Lâm Diệu ngây ra, định nói gì nhưng lại thôi.

 

 

- Đừng có nói những câu đại khái như là: Em làm ăn thế nào thế hả? Em nghe đủ lắm rồi! – Tôi trợn mắt dọa Lâm Diệu. Lâm Diệu liền bật cười.

 

 

- Đối phương cũng thật quá đáng! – Tôi liền kể lại hành vi của đối phương, đương nhiên là phải cường điệu thêm chục lần, sau đó miêu tả lại cụ thể lòng dạ độc ác của Trần Thi Huy.

 

 

- Hay là anh đi cùng em đến công ty họ một chuyến! À phải rồi, là công ty gì nhỉ, giám đốc họ gì? Biết đâu anh lại quen đấy! – Lâm Diệu an ủi, bảo tôi đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh lo. Ôi đôi bờ vai vĩ đại, dựa vào rồi tôi chẳng muốn rời ra nữa!

 

 

- Công ty B, giám đốc họ Trần, tên là Trần Thi Huy, còn tthì không chịu gặp em.

 

 

Nghe đến cái tên Trần Thi Huy, mặt Lâm Diệu liền biến sắc.

 

 

- Lâm Sảng, hay là đền tiền đi! Để anh đền cho! – Lâm Diệu nói vẻ khó khăn.

 

 

Tôi không thể tin vào tai mình nữa. Sao một người lại trở mặt nhanh thế cơ chứ, ban nãy hãy còn giận dữ, giờ nghe thấy cái tên Trần Thi Huy lại rụt rè ngay được. Chẳng trách mà hôm ở spa anh lại trốn trong nhà vệ sinh lâu thế. Trực giác mách bảo tôi: Có vấn đề.

 

 

- Anh với cô ta, có vấn đề gì hả? – Tôi thăm dò.

 

 

- Không phải như em nghĩ đâu, qua nhà anh rồi nói tiếp! – Lâm Diệu mở cửa xe, bảo tôi vào xe nhưng tôi không chịu. Anh không nói rõ ra thì đừng mong em lên xe. Anh coi em là cái gì chứ?

 

 

- Lâm Sảng à! – Lâm Diệu nói như năn nỉ. Tôi chợt mềm lòng, liền ngồi vào xe.

 

 

Suốt cả quãng đường chúng tôi đều im lặng. Tôi bắt đầu tưởng tượng ra quan hệ của bọn họ.

 

 

Quan hệ một: bọn họ là thanh mai trúc mã, nhân vật nam chính yêu đối phương sâu sắc, nhân vật nữ chính lại yêu một người khác. Nam chính đành phải vùi sâu tình cảm này. Tình yêu này kéo dài nhiều năm, yêu rất sâu đậm, yêu đến mức vừa mới nghe thấy cái tên mặt đã biến sắc. Vì vậy không dám gặp cô ta.

 

 

Quan hệ hai: bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã, dành tình cảm sâu đậm cho nhau, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà không thể ở bên nhau, bố mẹ cản trở, hoặc do thân thế đặc biệt, cuối cùng phải chia tay nhau. Nam chính không sao quên được mối tình này, vì vậy vẫn không dám gặp nữ chính.

 

 

Quan hệ ba: Bọn họ không phải thanh mai trúc mã, nhưng lại là người yêu lâu năm, nữ chính vì yêu một người đàn ông khác mà bỏ nam chính. Vết thương trong lòng nam chính vẫn chưa liền, vì vậy vẫn không dám gặp lại nữ chính.

 

 

Cho dù là quan hệ thế nào thì kết luận cuối cùng vẫn là: nam chính còn yêu nữ chính. Thế còn tôi thì sao? Đúng là họa vô đơn chí!

 

 

Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng cũng đến nhà Lâm Diệu.

 

 

- Nói đi! – Tôi cố điều chỉnh thái độ, chuyện gì đến sớm muộn gì cũng đến.

 

 

Lâm Diệu ngồi xuống bên cạnh tôi, định kéo tôi vào lòng nhưng tôi đã tránh sang một bên. Hai tay anh như khựng lại trong không trung:

 

 

- Lâm Sảng, cô ấy là bạn gái cũ của anh!

 

 

Ừm, đoán đúng một nửa. Sau đó thì sao, tôi nhìn anh, ra ý bảo anh tiếp tục, tôi đang nghe.

 

 

- Bọn anh đã có thời gian yêu nhau, về sau con trai ông chủ theo đuổi cô ấy, cô ấy liền đưa ra đề nghị chia tay.

 

 

Suy đoán thứ ba là chính xác. Thật không ngờ, trước đây lúc tôi nói Mạc Lãnh sẽ bỏ chạy cùng với Ngũ Dật Thiên, tôi cứ tưởng mình nói thế khiến cho anh cảm thấy không tin tưởng vào tình cảm của mình, hóa ra là vì động chạm đến vết thương cũ của anh.

 

 

- Lúc đó chia tay anh rất buồn, chỉ có điều anh nghĩ rất thoáng! Hơn nữa tình cảm cũng chưa sâu đậm, vì vậy chia tay trong hòa bình.

 

 

Nhưng trong lòng anh vẫn tổn thương, vẫn còn yêu chứ gì? Tôi muốn hỏi nhưng không dám, tôi sợ phải biết đáp án thật.

 

 

- Về sau anh tình cờ gặp em, nhưng em lại quay lại bên Trương Hạo, lúc ấy cô ấy đến tìm anh, nói rằng vẫn yêu anh!

 

 

Thế là sau đó hai người lén lút qua lại?

 

 

- Anh biết em với Trương Hạo sắp cưới nhau rồi nên rất buồn, vì vậy không từ chối cô ấy. Anh đã nghĩ, em có thể tha thứ cho Trương Hạo, tại sao anh không thể tha thứ cho cô ấy?

 

 

Tình huống của chúng ta có thể mang ra so sánh sao? Trương Hạo là vì bị người ta ép cưới, còn anh là bị người ta bỏ rơi, anh không có lòng tự trọng sao?

 

 

- Chỉ có điều chuyện tình cảm rất khó nói, bởi vì trong lòng anh có em rồi nên không còn cảm giác với cô ấy nữa. Vì vậy anh đã đòi chia tay. Vừa hay lúc ấy em và Trương Hạo cũng chia tay nhau.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 8.3

Loading...