21 Âm thanh du dương từ cây sáo trong tay tôi nhẹ nhàng len lỏi khắp nơi, dìu dặt bay đến trên các tầng mây. Lần này tôi chọn bài hát “Thiến nữ u hồn” làm chủ đề khúc tấu, ba phần ray rứt, ba phần thê lương, ba phần dũng cảm, cuối cùng là một phần quỷ khí u ám tịnh mịch.
22 Sau khi hồi cung không lâu tôi liền đưa Duệ nhi đến Định Châu, hộ vệ đi theo nó ngoại trừ thị vệ do Trọng Tôn Hoàng chọn lựa và cao thủ của Kỷ gia âm thầm phái theo, còn có một người khác, đó là phó quản sự ngự thiện phòng Khang Đức Hải – Khang công công.
23 “Vậy… ờ, anh đến đây vào thời gian nào?” Chấn chỉnh lại suy nghĩ một chút, tôi đột nhiên nhớ đến thân phận của người trước mặt, nếu như anh ta đến lúc Tiên hoàng còn chưa chết, như vậy chẳng phải là…“Đừng có nghĩ bậy bạ,” anh ta cười bất đắc dĩ, “Sau khi Tiên hoàng chết tôi mới đến đây, lúc đó là bởi vì Tiên hoàng băng hà, Hoàng Thái hậu vì quá mức đau lòng mà đâm đầu xuống hồ tự vẫn, kết quả là tôi… ôiiiii!”Thì ra là như vậy! Cũng giống tôi, đều là “tá thi hoàn hồn”! “Bởi vì phải xuất hiện trong hình dáng này, cho nên anh liền lựa chọn bế môn, nội bất xuất ngoại bất nhập?”“Ừ, thật ra tôi đã định chết luôn để quên đi, một nam nhân đang yên đang lành tự dưng biến thành hình dạng như thế này… Có điều sau lại nghĩ muốn chết tử tế không bằng cứ sống ỷ lại cũng được, cuối cùng tất cả biến thành như bây giờ đây.
24 Tôi khẽ nhướng mày, chẳng lẽ người mà huynh ấy nói là cái cô Miêu nữ chúng tôi mới đề cập đến lúc này? “Lệ Cơ?”“Chính là… chính là… chính là Thánh nữ Miêu tộc được mang đến triều cống cho Hoàng thượng.
25 “Ưm…” Cô nàng suy nghĩ một chút, “Chẳng phải là phu nhân nói lão thái gia và lão gia đều không tán thành sao? Chi bằng nương nương lén nói việc này cho lão gia hoặc lão thái gia, thiệt hơn trong chuyện này, phu nhân không nhìn ra được, chẳng lẽ hai lão gia cũng không nhìn ra được? Chỉ cần lão gia ra mặt, nương nương sẽ không phải khó xử.
26 “Vận nhi, muội về làm gì?” Giọng nói vừa có chút sợ hãi vừa có sự tức giận oanh tạc bên tai tôi. Tôi nửa cười nửa không, nhướng mày, “Chẳng lẽ muội không được về nhà sao?”“Muội…” Kỷ Huyền liếc mắt nhìn bốn phía thật nhanh, rồi đưa tay kéo tôi qua một góc, thấp giọng: “Chuyện này muội không nên nhúng tay vào!”“Chuyện này là chuyện gì?” Một bên giả bộ nghe không hiểu huynh ấy nói gì, một bên nghĩ có khi nào chuyện này còn phiền toái hơn tôi tưởng tượng không, đầu tôi lại có vẻ hơi đau đau rồi.
27 “Hoàng thượng!” Tôi nức nở nhào về phía hắn, cố ý bỏ qua hết thảy lễ tiết, cung quy, không như thế thì làm sao thể hiện được vẻ “thất thường” của tôi đây?Tôi cá rằng đây là lần đầu tiên Trọng Tôn Hoàng Gia nhìn thấy dáng vẻ tôi khóc lóc thê thảm như thế, mặt mày hắn sửng sốt đỡ lấy tôi hỏi: “Có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”Tôi ngẩng đầu khiến cho hắn có thể nhìn rõ lệ tràn khóe mắt, “Hoàng thượng, Duệ nhi, Duệ nhi… con của chúng ta… con… bị hành thích!”“Cái gì?!” Thân thể Trọng Tôn Hoàng Gia hơi chấn động, nỗi tức giận nhanh chóng tràn ngập trong mắt hắn: “Kẻ nào dám to gan như thế?”Tôi lén quăng ra một cái liếc mắt xem thường, làm sao tôi biết chứ! Hơn nữa, cho dù tôi có nói, Hoàng thượng người sẽ tin sao?“Thần thiếp không biết… Hoàng thượng, Duệ nhi thật đáng thương… Hu hu…” Tôi tiếp tục khóc, khóc đến đau lòng xé ruột, tôi thật sự là xót Duệ nhi, bản thân tôi đấu đá ra sao cũng không vấn đề gì, nhưng nếu khiến cho Duệ nhi bị thương dù chỉ một chút thôi cũng không được!“Vận nhi không nên lo lắng, Duệ nhi sao rồi? Có bị thương hay không?” Hắn ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng trấn an.
28 “Sai rồi, không phải chỉ là Thái tử, mà là Hoàng đế. ” Tôi nhất định phải đưa Duệ nhi lên làm Hoàng đế, lý do tại sao ư… “Sinh trong nhà đế vương, chỉ có ngồi lên vị trí đó thì mới bảo đảm cho sự an toàn của nó.
29 “Nghe nói gần đây An Tiệp dư rất được sủng ái. ” Tôi buông cái chén lưu ly màu xanh bằng ngọc bích trong tay xuống, nhìn Mai nhi một cách thích thú. Mai Nhi gật gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười: “Tất cả đều như nương nương dự đoán, Hoàng thượng đã phong cô ta lên làm Sung dung.
30 Đêm đen gió to, đúng là thời cơ thuận lợi để làm trò phạm pháp. Tôi cười tự giễu cợt bản thân, nhìn ra ngoài cửa sổ, một bầu trời đêm thăm thẳm không trăng không sao.
31 Tay cầm sách thuốc, tôi làm một bộ mặt nghiêm túc ra lệch cho Mai Nhi: “Mai Nhi, ngươi đến thái y viện xem giúp ta có loại thuốc nào tên là Miên tâm thảo hay không?”“Miên tâm thảo? Dùng để làm gì ạ? Nương nương, tại sao người lại đột nhiên muốn biết về loại thuốc này?” Mai Nhi tò mò nhìn tôi.
32 Tôi ngồi cùng Trọng Tôn Hoàng Gia trên Thái Hòa điện, giờ phút này chính là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy vui mừng nhất hàng năm, năm nay cũng không ngoại lệ.
33 Bên bờ sóng vỗ, tuyết trắng bay bay, tôi mặc áo khoác lông cừu ngồi trong đình nhìn Duệ nhi đang chơi đùa cùng các tiểu hoàng tử, tiểu công chúa ở cách đó không xa, trong lòng dấy lên một cảm giác thật ấm áp.
34 “Mai Nhi! Rốt cuộc là ngươi bị làm sao thế hả? Tại sao nói chuyện mà không xem xét tình huống?! Ngươi có biết lúc nãy suýt chút nữa là các ngươi tiêu đời rồi không?!” Tôi giận dữ, thật không dám tưởng tượng nếu lúc đó Trọng Tôn Hoàng Gia vẫn nhất quyết muốn như thế thì tôi sẽ có kết quả như thế nào!“Nô tì biết tội! Thỉnh nương nương trách phạt!” Mai Nhi quỳ gối trước giường, cô nàng cúi đầu nên tôi không thể nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt.
35 Sau khi “tiễn bước” Kỷ Vận, tôi hoàn toàn nhẹ nhõm, “sợi dây” vô hình vẫn trói buộc chúng tôi cuối cùng cũng đã bị cắt đứt, từ nay về sau, cô ta là cô ta, tôi là tôi, không còn gì chung đụng nữa.
36 Trong bóng đêm đặc quánh, cho dù tôi có trợn trừng cả hai mắt không không thể nhìn được bất cứ thứ gì cách xa quá năm bước, chỉ dựa vào một cái bóng lờ mờ để xác định phương hướng của người quỳ phía trước.
37 Trọng Tôn Hoàng Gia không hổ là một đại minh quân trong lịch sử Thiên Phách hoàng triều. Chỉ trong một thời gian ngắn, chính xác là chưa tới hai năm, thế lực của Kỷ gia ở trong triều đã bị hắn dùng đủ mọi thủ đoạn dẹp sạch đến bảy tám phần.
38 Tôi cúi thấp đầu xuống, không nhìn mặt hắn, cũng dùng ngữ điệu bình thản, lại mang theo vẻ lạnh lùng nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp không biết Hoàng thượng đang ám chỉ điều gì?”Trên đại điện đột nhiên tĩnh lặng, Trọng Tôn Hoàng Gia không nói lời nào, cho nên cũng không ai có dũng khí dám lên tiếng.
39 Tôi vẫn bị giam lỏng cho đến ngày thứ mười sáu, sáng sớm hôm ấy, cuối cùng tôi cũng nhận được ý chỉ của Trọng Tôn Hoàng Gia. Mà lúc này, Kỷ gia trong kinh thành cũng chỉ còn lại hai người, tôi và tam ca Kỷ Hành.
40 Khi toàn bộ kinh thành, thậm chí là cả nước đều vì hai trân hỏa hoạn lớn thiêu rụi Kỷ phủ và Tây Duệ cung mà nháo nhào hỗn loạn, thì tôi lại đang thản nhiên đắc ý thưởng thức trà ngon ngay tại khách điếm xa hoa nhất ở kinh thành ─ Đào Nhiên Cư.