21 Tôi giật mình quay về hướng có tiếng nói, bất ngờ khi thấy mẹ của Minh Trường đứng sau lưng mình. Bà ta hôm nay ăn mặc hơi phô trương, rườm rà, kiểu cách, mang tính chất “khoe của” rõ rệt.
22 Buối tối hôm đó tôi gần như không thể ngủ được, cứ chập chờnchập chờn. Rất mệt mỏi. Sáng sớm khi tôi mở mắt thức dậy thì anh đã đi từ lúcnào. Khoảng mười lăm phút sau, thư kí của anh xuất hiện trước cửa phòng, thôngbáo là anh có một cuộc họp quan trọng phải đi sớm.
23 Trợ lý Kim đang chạy xe, lâu lâu hướng ánh mắt lên kiếng để nhìn tôi ở băng ghế sau. Anh ta là một người tầm 35-36 tuổi, chững chạc, điềm tĩnh, ít nói.
24 Lại một đêm mất ngủ. Những cơn ác mộng, nỗi lo sợ bất an, tình cảm hỗn loạn, tôi không biết phải làm sao để gạt bỏ chúng khỏi đầu. Sáng sớm Thanh Phong nhìn thấy cặp mắt gấu trúc của tôi liền cau mày lại, tỏ vẻ lo lắng- Lại mất ngủ sao? Có cần đưa em đi khám không?- Không cần đâu! Đi làm thôi!Tôi đã trở thành thư ký của anh.
25 Xe dừng trước cửa nhà Phúc, tôi không nói câu nào, nhanh chóng bước xuống xe. Thanh Phong cũng không có ý định sẽ đợi tôi kết thúc chuyến thăm hỏi, ra lệnh cho xe chạy đi.
26 Tôi đã ở trong phòng ba ngày. Nếu như bình thường thì việc này cũng không có gì quá ghê gớm. Tôi có thể ngồi trong phòng chỉ với giá vẽ, sách và tivi.
27 Không khí trong xe vẫn không thay đổi. Im ắng. Tôi ngả người ra ghế, dùng ngón tay xoa xoa hai bên thái dương. Trợ lý Kim vẫn giữ thói quen quan sát tôi qua kiếng.
28 Dường như nghe được câu nói có thể cứu vớt cả đời mình, tôi cố ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của câu nói ấy. Chỉ là không ngờ người đấy là anh Vinh. Anh sao có thể là anh trai của hắn.
29 Giống như Hoàng Khải đã nhận xét, ngoài vẽ tranh và đàn, sở trường còn lại của tôi chính là nấu ăn. Đối với việc bếp núc, tôi cũng có một chút hứng thú.
30 Tôi đợi mãi mà không thấy anh Vinh quay về. Bình thường thì sáng hoặc trưa hôm sau anh sẽ có mặt ở nhà, hai tháng gần đây còn sáng đi tối về nữa. Thế mà đã hai ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
31 Tôi nhìn ngôi nhà xa lạ, trong lòng không biết đang diễn ra loại cảm xúc gì. Thanh Phong thật sự không muốn nhìn thấy tôi nên đã sắp xếp cho tôi ở đây, chứ không phải là nhà chung của hai người.
32 Khi tôi vừa bước vào nhà thì Thanh Phong đang hốt hoảng chạy ra, xém chút nữa còn đâm phải tôi. - Anh có chuyện gì gấp gáp lắm sao? - Em… – Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt thoáng lộ vẻ khó chịu – Đi đâu vậy? - Em qua nhà ba! Uhm, là ba của anh… - Em tới đó làm gì? - Có chuyện cần thắc mắc thôi.
33 Bé Yến trông thấy tôi vội vàng chạy ra, hoa chân múa tay khoe bức tranh vừa mới vẽ. Những nét vẽ non nớt nhưng lại rất có hồn, sinh động và đáng yêu. Tôi xoa xoa đầu bé - Đẹp thật! Con thích vẽ lắm hả? - Dạ! Cô vẽ với con nha! - Uhm, được, con lấy giấy ra đây! Tôi vui vẻ đồng ý.
34 Tôi ngạc nhiên khi thấy trong nhà sáng đèn. Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc nãy ra khỏi nhà, tôi đã tắt đèn, đóng cửa hết sức cẩn thận. Không lẽ có ăn trộm nào lại hoạt động lộ liễu như vậy chứ.
35 Sau mấy ngày vất vả tìm kiếm, tôi đã tìm được chỗ ở mới vừa ý. Hoàng Khải tay xách nách mang chuyển đồ đạc vào trong nhà. Căn nhà này được tôi thuê nguyên căn, vì nó khá nhỏ lại nằm trong hẻm sâu nên giá thuê không đến nỗi nào.
36 Tôi bế Hy Hy lên, không hiểu sao nãy giờ con cứ khóc mãi. Dì từ nhà bếp bước vào phòng, nhìn tôi một cái, không nói không rằng đưa tay đón lấy Hy Hy - Giữ một đứa nhỏ cũng không xong! - Cháu đã uống sữa rồi, cũng không có đi vệ sinh, sao lại khóc thế chứ? – Tôi lo lắng - Có thể bú chưa đủ! Đưa bình sữa đây! Tôi ngoan ngoãn đưa cho dì.
37 HAI MƯƠI TÁM NĂM TRƯỚC - Tôi không muốn sống trong nhà này nữa! - Bà nói vậy mà nói được hả? Thằng Phong chỉ mới ba tháng tuổi, bà làm mẹ kiểu gì vậy? - Tôi chán cuộc sống này lắm rồi! Tiếng cãi nhau phát ra từ căn nhà tồi tàn trong một khu phố nhỏ.
38 Tôi và Hoàng Khải trở về nhà. Trong nhà là một mảnh yên tĩnh, trong lòng tôi lóe lên một cảm giác bất an. Hy Hy! Con gái của tôi! Nhanh chóng chạy vào nhà, tôi vừa gọi “Dì! Dì!” vừa lao vào phòng.
39 Gió thổi lồng lộng, làm cho tôi toàn thân rét run. Họ đang ở đâu? Con tôi đang ở đâu? Bãi đất trống hoang vu trải dài trong bóng đêm càng làm tăng thêm sự chết chóc.
40 Tôi nắm chặt tay anh cho đến khi bị bác sĩ chặn ngoài cửa phòng phẫu thuật. Màu của máu! Một màu đỏ rợn người, một màu đỏ đến chói mắt. Trên người tôi, trên người anh, khắp nơi đều có.