1 “Ta nghe nói. . . . . Ngàn dặm ngoài kia có một Đào Hoa Cốc, khi xuân về, khắp núi đồi hoa đào nở rộ, tầng tầng lớp lớp rực rỡ tựa yên hà, thảm hoa thật dày trải dài trên từng tấc đất, chẳng khác nào tiên cảnh.
2 Sau một trận sinh tử trước điện Kim Loan, hắn từng rong ruổi dọc phương Bắc phá án cho Lục Phiến Môn, khi ấy đang là tháng Giêng thủy thảo được mùa dồi dào tươi tốt, ánh tịch dương phủ một mảnh màu đồng trên mặt hồ lăn tăn sóng nước, không gian tĩnh lặng như thuở hoang sơ.
3 Hai người đi vào phòng, Thích Thiếu Thương đốt lửa sắc thuốc, Cố Tích Triều bỏ thêm vào lò hai khối than, nhất thời căn phòng nhỏ ấm áp hẳn. Băng ngoài mái hiên cũng tan một ít, từng giọt nước rơi xuống vang lên tựa khúc nhạc.
4 .
Cố Tích Triều chìm trong một giấc mộng dài. Trong cơn mơ, là chiến tranh khói lửa, là đao quang kiếm ảnh, là chim trời bị tuyệt đường bay, là dân chúng chìm trong loạn lạc.
5 Khi Cố Tích Triều vén rèm vải, Thích Thiếu Thương đang xoay lưng về phía y, một mình ngồi bên bàn. Ánh nến lay động, bóng lưng hắn đổ dài trên đất, đầu soi trên vách, mỏi mệt và cô quạnh khôn xiết.
6 Trong rương là quần áo sạch sẽ của hai người, được xếp gọn gàng thành từng chồng, dường như Thích Thiếu Thương đã nhờ láng giềng may giúp. Trên chồng quần áo có hai cái tiểu phủ sáng lóa, bên cạnh là một túi vải, y sờ thử, đầy bạc nén nặng trịch, ước chừng khoảng mấy chục lượng.
7
Thích Thiếu Thương nghĩ y bị khói hung khiến bệnh cũ tái phát, vội vỗ nhẹ lưng y, an ủi: “Không sao, ta ở đây, ta ở đây. . . ”
Cố Tích Triều vẫn nắm chặt đầu vai hắn, nức nở: “Ta nghĩ ngươi đã.
8
Gió ngừng thổi, tuyết ngừng rơi, hàn khí tản mác.
Cố Tích Triều cắn răng điểm huyệt đạo ở cổ tay phải, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt áy náy của Thích Thiếu Thương.