1 “Quỳ –”
“Vạn tuế!”
“Vạn vạn tuế!”
“Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”Quần thần ba quỳ chín lạy cúi đầu tại triều đường.
Trong đại điện,trên ghế rồng,đầu đội kim quan,người mặc long bào,hoàng thượng thần khí ngạo nghễ nhìn cả đám người đang quỳ trên mặt đất,bỗng nhiên nhướng mày,tầm mắt dừng lại trước một người vóng dáng nhỏ nhắn:“Bùi nhi,Bùi…… Bùi Thừa tướng,mau mau đứng lên,ta không phải đã nói ngươi thân thể không khoẻ không cần hành lễ sao? Ngươi sao lại còn quỳ trên mặt đất!”
Bùi Thừa tướng nghe thấy,hai chụp ống tay áo,đứng dậy nhìn Hoàng Thượng sắc mặt bất mãn hơi cúi đầu,nói:“Tạ ơn hoàng thượng — nhưng hoàng thượng không thể vì vi thần mà làm trái quy củ.
2 Vừa mới bước một chân vào cửa phòng chính mình,Bùi Tư Kiều đã nhìn thấy Lăng Hoằng xem nơi này như nhà mình,ngồi trên ghế làm bằng gỗ đàn hương trong phòng,dựa lên bàn trà than thở.
3 Khi Bùi Tư Kiều tỉnh lại mặt trời đã xuyên đến một nơi khác biến mất tại phía chân trời,từ miệng người hầu thuật lại y biết Lăng Hoằng đã sớm rời khỏi phủ đệ,hồi cung xử lý sự vụ.
4 Ước chừng trải qua nửa tháng,Lăng Hoằng theo sát phía sau Diêm tướng quân _Diêm Ngọc Thụ,trèo non lội suối dần dần rời xa quốc đô Lăng Dạ quốc,tựa như đang đến một quốc gia khác.
5 Lăng Hoằng cũng không hiểu được vì sao hắn đồng ý cho một cô nương hoàn toàn không biết thân phận bối cảnh đi theo bên người hắn,truy tìm phương hướng Diêm tướng quân
Là vì nàng có diện mạo giống như đúc Bùi Tư Kiều? Hay vì nhiều ngày qua nàng nguyện ý nghe hắn tâm sự nổi khổ tâm tư,giúp hắn giải quyết phiền não trong lòng? Tóm lại mặc kệ nàng ta lương thiện hiểu ý người cỡ nào không thể dao động địa vị Bùi Tư Kiều ở trong lòng hắn.
6 Lăng Hoằng hồi tưởng lại ngày nào đó càng thêm nhớ đến Bùi Tư Kiều,hắn thật sự rất nhớ cảm giác ôm y vào lòng,vừa mềm vừa thơm lại ngọt,hận không thể một ngụm cắn xuống.
7 “Bùi,Bùi nhi……” Người truy tìm đã lâu rốt cuộc xuất hiện trước mặt,Lăng Hoằng kích động đến nói không ra lời. Hắn chỉ có suy nghĩ duy nhất là đi đến ôm chặc Bùi Tư Kiều,không để y rời khỏi mình cho dù nửa bước cũng không thể.
8 Lăng Hoằng muốn kéo Bùi Tư Kiều về phòng hắn trong khách ***,Bùi Tư Kiều vướn cạnh cửa muốn té,ngay tại thời điểm sắp rớt xuống Lăng Hoằng đã nhanh nhẹn ôm lấy Bùi Tư Kiều dùng thân thể của chính mình bảo vệ y,để thân thể mình dưới thân thể y,tiếp theo đầu đập mạnh xuống đất.
9 Bùi Tư Kiều nhanh chóng mặc lại y phục,đi đến trước cửa lại dừng cước bộ,quay đầu nhìn phía Lăng Hoằng nói:“Ta đi rồi,ngươi sau này không cần đến tìm ta……”
Một câu giống như ngũ lôi oanh đỉnh,khiến Lăng Hoằng khiếp sợ không thôi.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 27