1 Từ Việt nhận được một tấm bưu thiếp từ Nigeria gửi tới.
Mặt trước là một bức ảnh, chụp một đàn linh dương đang chạy như bay trên đồng cỏ. Ảnh chụp vô cùng đúng lúc, phô bày được hết dáng vẻ sinh động của linh dương, trong bụi cỏ gần đó có một giọt sương sắp rơi, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
2 Mấy phút sau, Từ Việt mặt không cảm xúc trở lại chỗ ngồi. Sở Dật trở về trễ hơn anh một chút, khuôn mặt xuân phong đắc ý, bước đi như bay.
Thầy Tống hỏi: "Sao lại đi lâu thế?"
Từ Việt định nói dối cho qua, Sở Dật đã chen vào: "Thân thể A Việt không khỏe, tôi giúp anh ấy một chút chuyện.
3 Sở Dật nhanh chóng thích ứng với thân phận bạn tình mới mẻ này.
Từ Việt mới đầu còn muốn kiên định giữ lập trường, sau đó phát hiện người nào đó mặt còn dày hơn tường thành, phàm là người bình thường có dây thần kinh xấu hổ đều không phải đối thủ của hắn, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là không thèm chống lại.
4 Sở Dật nghe xong, ha ha cười. Hắn cười rất lớn, âm thanh nghe có chút nặng nề, "Cơ hội khó có như vậy, anh cứ lãng phí như vậy sao?"
Từ Việt nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy rất xứng đáng.
5 Lúc Từ Việt tỉnh dậy, thái dương vẫn còn hơi hơi đau. Anh mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên giường trong phòng ngủ, trong phòng tối tăm, rèm cửa kéo thật kín, chỉ mở một chiếc đèn đầu giường.
6 Từ Việt nghe câu này, bỗng nhiên có chút nản lòng thoái chí.
Không biết là thất vọng vì Sở Dật chết cũng không hối cải, hay là thất vọng vì. . . anh lại một lần nữa thua ở trên tay người này.
7 Tim Từ Việt run lên.
Anh nói: "Đó là chuyện rất lâu sau này. "
"Bây giờ nghĩ một chút cũng không được sao?"
"Hiện tại suy nghĩ càng nhiều, sau này lại càng thất vọng.
8 Hai giờ chiều, là lúc mặt trời rực rỡ nhất, ánh mặt trời chói chang, chói đến mức làm người lóa mắt.
Tay cầm điện thoại của Từ Việt hơi đổ mồ hôi.
Anh nghe thấy Sở Ngộ ở đầu bên kia điện thoại hỏi: "Này, anh Từ? Anh còn đang nghe không?"
Từ Việt lúc này mới phát hiện mình đang thẫn thờ, anh trả lời: "Vâng, tôi vẫn đang nghe.
9 "Anh có thể tưởng tượng được cảm giác đó không? Thứ cả đời em theo đuổi, vốn dĩ đã từng ở trong tay, thế nhưng đến lúc nhận ra được, đã vĩnh viễn mất đi rồi.
10 Từ Việt đội mưa đưa Sở Dật vào bệnh viện.
Không lâu sau, Sở Ngộ cũng gọi điện tới hỏi thăm tông tích em trai. Từ Việt biết không gạt được, liền nói địa chỉ cho anh.
11 Từ Việt trốn ra khỏi nhà.
Cậu đeo chiếc cặp nho nhỏ, đôi chân ngắn ngủn bước từng bước nho nhỏ trên đường. Người đi đường tới lui vội vã, không ai chú ý đến cậu.
12 Trong quán rượu, tiếng ca hát ầm trời.
Lương Huy đưa một điếu thuốc, mời mọc: "Hút không?"
Sở Dật phất phất tay: "Không hút. "
"Cai thuốc thật à?" Lương Huy tặc lưỡi, "Cậu trước đây hút dữ lắm.