1 Là hạnh phúc thì gia đình nào cũng vậy, riêng có bất hạnh, thì chẳng gia đình nào giống nhau.
Gia đình tôi đã từng là một gia đình hạnh phúc. Dù không giàu có, cuộc sống hết sức bình dị, một ngôi nhà nhỏ cỡ 60 mét vuông gồm 2 phòng ngủ, một phòng của ba mẹ, một phòng cho tôi.
2 Tối đó, với những người tạo thành cái gọi là gia đình mới, lần đầu tiên cùng nhau ăn bữa cơm.
Bữa cơm đó tôi cố giành thức ăn ngay trước mặt người phụ nữ đó, đổi lại ánh mắt khó chịu của dì.
3 Thế rồi, tiện đó phát hiện…cái chăn mà anh đang đắp…cái chăn mẹ tôi thích nhất, cũng là cái chăn tốt nhất.
Nháy mắt đó tôi muốn đập phá, ném vứt mọi thứ.
4 “Con làm cái gì! Làm cái gì a! Sao lại đắp chăn của Tiểu Viễn! Tiểu Viễn không sao chứ? Dạ dày lại đau sao? Có phải nó…” Dì kêu lên, kéo tay tôi ra khỏi người anh khiến cả cánh tay tôi đau nhức.
5 “Này, Tiểu Diễn. ” Vừa đến cửa, anh lại gọi tôi lại. “Tiểu Diễn, bên ngoài lạnh, mặc quần áo vào đã. ”
“Không cần. ” Thật phiền toái. Nửa đêm cũng chẳng có ai thèm nhìn đâu.
6 “Thế này xoa mãi bao giờ mới ấm! Anh lại đây, sang chăn bên này. Cởi quần áo rồi lại đây. ”
“…Hả?”
“Người như vậy biết khi nào ấm! Cứ thế này đến sáng luôn sao? Chỉ có hôm nay mới thế thôi nhé, sang bên chăn này , nhanh một chút, em mà thay đổi chú ý anh lạnh chết cũng đừng kêu!”
“Nhưng mà…” Anh dịch ra khỏi ổ chăn của mình.
7 “Ba, con cũng đi được. ” Anh lên tiếng. “Con có thể đèo em tới trường. ”
“Tiểu Viễn! Tuyệt đối không được a! Thân thể con như thế làm sao đèo được? Mệt thì tính sao?” Mẹ anh lại kêu lên.
8 “Vậy hiện tại em nói cho anh biết, đấy không phải bạn gái! Chỉ là người quen mà thôi. Hừ, nhưng mà không thể tin được anh lại có ý tốt, mang sách đến giúp? Là anh muốn để cho người ta để lại ấn tượng sâu sắc với mình đi? Chẳng trách, Hạ Lệ Ly xinh đẹp như vậy, rất nhiều nam sinh muốn theo đuổi.
9 “Tiểu Diễn, không về sao?”
Một ngày cuối cùng cũng trôi qua, tôi cầm cây chổi lau, nhìn anh trai đeo túi sách đứng một bên, tức giận chỉ bảng biểu trực nhật.
10 “Nào nào. ” Dì tươi cười quay sang anh. “Tiểu Viễn, buổi trưa ở trường ăn gì? Đồ ăn có tốt không? Không tốt thì bảo mẹ, ngày mai mẹ làm cơm cho con mang theo.
11 Qua một lúc lâu, anh mới mở cửa kéo tôi vào trong.
“Tiểu Viễn! Miệng con làm sao thế này?!” Người phụ nữ đó nhìn thấy máu liền kinh hãi kêu lên.
“Chính mình cắn!” Anh gạt tay mẹ mình ra, nói lớn.
12 Tay tôi lần vào trong áo ngủ của anh, nhẹ nhàng xoa xoa, cảm giác bề mặt có chút kì quái, sửng sốt một chút.
“Những chỗ đó đều là sẹo để lại sau giải phẫu…haha, Tiểu Diễn không được ghét bỏ anh, thật ra bề mặt đã chẳng còn chỗ nào lành lặn.
13 “Mắt sưng rồi đó, xem anh một ngày khóc 3 lần đi!” Trên đường đi học, tôi chỉ chỉ mặt anh.
“Nhìn…nhìn rõ sao?” Anh vậy xoay mặt đi.
“Anh muốn giấu cũng giấu không được.
14 Đến lúc ăn trưa xong, dạ dày anh lại có chút chuyện nên tôi đã trèo tường ra ngoài mua đồ cho anh, lúc về liền gặp mấy bạn học lớp bên.
“Này, Kỳ Diễn, Hạ Lệ Ly khóc suốt cả trưa, cậu không đi xem sao sao?”
“Hả? Có chuyện gì à?” Tôi còn đang cố giấu túi sữa ấm, không để ý bọn họ.
15 Không thể nào? Sao anh…
Đầu óc tôi bắt đầu loạn.
Không được! Không được, anh không thể tới!
Nếu như anh bị thương, tôi sẽ ra sao đây?
Nhân lúc bọn chúng không để ý, tôi liền xoay người qua và nhìn thấy anh đứng phía ngoài.
16 “Em Trình Trí Viễn, em Kỳ Diễn, nghe nói ngày hôm qua các em cùng với con trai của phó bộ trưởng Lưu đánh nhau? Sự viện là thế nào? Hai em như thế nào lại trêu chọc học sinh trung học lớn hơn mình? Nhanh chóng kể rõ cho tôi!”
Ngày hôm sau hai chúng tôi bị gọi lên văn phòng giáo viên, mấy giáo viên liền thay nhau tra hỏi.
17 Lúc tan học, quả nhiên tôi bị một đám người chặn lại, lôi tới khu nhà bên cạnh. Hạ Lệ Ly cũng bị đưa theo, khóc lóc hoài.
Tôi thực cảm thấy có chút buồn cười…Học sinh trung học thôi, có cần bắt chước xã hội đen, bắt cóc con gái, uy hiếp nọ kia hay không?
“Sao, anh trai giỏi đánh nhau nhà mày đâu? Không tới cùng?” Vẫn là tên một thân đồng phục đen ấy.
18 Hắn đột nhiên từ trước mặt tôi rời đi, tôi bị người khác kéo qua một góc, còn chưa biết chuyện gì đã thấy hắn cầm dao đi đến chỗ anh.
“Không được! Anh!”
Anh ra sức giãy giụa, vài lần đã muốn vùng dậy được lại bị ghìm xuống.
19 “Mày còn có mặt mũi! Mày còn có mặt mũi xin tha?” Người phụ nữ đó lại cào xé da thịt tôi. “Mày hại con tao, mày hại con tao! Mày còn có mặt mũi cầu xin tha thứ? Mày ngẫm lại anh mày còn đang nằm viện, mày còn xin tha thứ?!”
“Con tao, con tao đã phải đau bao nhiêu hả? Đó là một con dao! Nó đã phải phẫu thuật bao nhiêu lần, chịu bao nhiêu đau đớn! Nơi bụng yếu ớt như vậy còn bị đâm một dao, con tao đã đau thế nào chứ? Mày làm sao biết? Sao biết!”
Móng tay người dì ta đã tiếp tục cào chảy máu hết trên người tôi.
20 Từ ngày có người phụ nữ đó, gia đình tôi đã không còn nguyên vẹn như trước nữa. Không cần biết thế nào, điều gì tôi làm cũng bị cho là sai! Tôi nên làm sao cho phải! Ai nói cho tôi hay đến tột cùng phải làm sao?!
Tôi không muốn.