21 “Mày còn chưa đi? Cút ra cho tao!” Dì ta cũng vào, cuồng loạn quát. Tôi mặc kệ người phụ nữ đó, mặc kệ ba, ánh mắt chỉ nhìn mỗi người trên giường bệnh.
22 “Tiểu Diễn, em có đói bụng không?” Anh trai không để ý tới bọn họ, hai tay đặt lên đầu gối tôi.
Tôi lắc đầu.
“Tiểu Diễn!” Ba lại bất mãn mà gào lên.
23 “Không được…Tiểu Diễn…không được!”
Thế rồi anh lại kéo chặt tôi, đáng thương cầu xin. Nước mắt trong hốc mắt đã muốn tràn.
“Buông. ”
“Không. Không.
24 “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Dì Mạnh thét chói tai chạy ra ngoài. Tôi bước đến muốn chạm vào anh, tay bị anh gắt gao túm chặt, chặt đến dọa người, khiến tôi không thể thoát ra được.
25 “Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, anh đây, em nhận ra anh không?”
Ngồi ở bên giường là một người con trai, bàn tay người đó đang áp lên mặt tôi, cảm giác rất chân thực.
26 Tôi không còn giữ chức lớp trưởng nữa, đại khái là mọi người cũng cảm giác được tôi không giống trước, cho nên dần dần cũng không tiếp xúc với tôi. Sau khi đi học lại, Hạ Lệ Ly nhiều lần đến tìm nhưng tôi đều không gặp, thế rồi cũng chỉ ngẫu nhiên gặp tôi ở hành lang thì chào nhau một tiếng, không còn tươi cười mượn này nọ của tôi nữa.
27 Dù đã uống thuốc nhưng cảm giác không đỡ hơn chút nào, tôi vẫn giúp anh xoa xoa bụng, bụng anh giống như lần đó, vừa lạnh vừa rắn.
“Anh, có đau nhiều lắm không? Có muốn đi vào phòng vệ sinh không?”
Mặt anh trắng bệch, chật vật gật đầu, hai tay vẫn ôm bụng.
28 Tiết học buổi chiều, tôi mượn cớ anh còn đang như vậy, xin phép không phải đi học nữa.
Mẹ anh bởi vì lúc đi quá hoảng cho nên không mang đủ tiền, mà trên người tôi chỉ có chút tiền lẻ, không đủ gọi xe, cho nên tôi cõng anh về nhà.
29 “Anh, không phải giả vờ chứ? Đừng có giả bộ đau nhé!Bị em phát hiện rồi đừng hòng từ nay về sau em tin tưởng anh!”
“Không phải. Thật sự đau…giúp anh xoa.
30 “Mày nói ai đầu óc có vấn đề? Mày nói ai hả! Chính là mày dụ dỗ, câu dẫn con trai tao! Từ ngày đầu tiên nó đến đây mày cũng chỉ biết cởi quần áo mê hoặc nó, khiến đầu óc nó mụ mị, khiến nó hầu hạ mày như tổ tông! Cả ngày chỉ Tiểu Diễn Tiểu Diễn, tao rốt cuộc biết lí do! Qủa nhiên a! Mẹ là hồ ly sinh ra con cũng là hồ ly nốt!”
“Ai là hồ ly?! Mẹ tôi chính là được ba cưới hỏi đàng hoàng, a mới là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác?!”
“Mẹ mày mới là kẻ thứ ba!” Dì cuồng loạn.
31 Đi lang thang không chủ đích trên đường kì thật cũng không phải điều tôi muốn. Nhưng mà đã quyết định sa đọa thì đến trường học làm gì?
Nói là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng tôi cũng không dai được đến thế, toi không tài nào làm đứa con ngoan chăn chỉ học tập để đổi lấy tương lai tốt đẹp sau đó trả thù người đó, như vậy quá mệt mỏi.
32 Đó là ba tôi sao?
Đúng vậy, là ba. Chỉ sinh ra tôi, như vậy không xứng được gọi tiếng ba. Ngoài việc đó ra thì ba đã làm gì xứng đáng với tiếng gọi ấy chưa? Mỗi ngày ném cho tôi chút cơm thì có nghĩa lí gì sao? Cũng không phải là nuôi chó, ba là nuôi con trai mình! Tôi là người, không phải chỉ cần cho tôi chút cơm thì nghĩ rằng tôi sẽ quẫy đuôi mà quấn lấy bên cạnh!
Chớp mắt, tôi thấy dì Mạnh vào bếp lấy dao ra.
33 Ngày hôm sau, lúc gặp, Lôi Vũ Nam phải trợn mắt lên nhìn tôi. “Kỳ Diễn, em không sao chứ? Sao lại bị thương nghiêm trọng thế này? Ngày mai đi trừng trị tên Lưu Vũ kia, em thế này có đi được không?”
“Yên tâm, không thành vấn đề.
34 “Tiểu Diễn!” Khuôn mặt anh lúc này không phải là phẫn nộ mà là đau lòng.
Đau lòng cái gì? Đau lòng vì tôi chạm vào vết sẹo sao? Ha, như vậy có gì mà đau?
Vết thương này chồng vết thương khác mà mẹ anh gây ra cho tôi, anh cũng chỉ đứng đó nhìn.
35 Tuy rằng tôi vẫn luôn tận lực mà phớt lờ, thế nhưng tình cảm anh dành cho tôi rõ ràng có gì đó khác lạ!
Tôi cũng không muốn nghĩ, cũng không biết phải giải thích thế nào, nếu như đặt giả thiết mình là nữ thì còn có thể khai thông mọi vấn đề.
36 Lại mang theo dao sao?
Lần trước là anh, lần này là tôi? Thiếu chút nữa bị cho vào trại cải tạo vẫn còn chưa sợ sao?
Hắn có thể nghĩ ra cái gì khác mới mẻ không chứ? Trạc tuổi tôi một khi đã vào trại cải tạo thì không dễ mà ra ngay, hắ thậm chí còn không phải vào thì lẽ dĩ nhiên là nhờ vào người ba chức cao vọng trọng của hắn.
37 Không…tôi không nghĩ thế.
Nếu có thể, tôi thậm chí hi vọng mình mới là người chết đi.
Anh vẫn túm lấy ống quần tôi, tôi cúi đầu, nước mắt lại lăn xuống, rơi trên gương mặt anh.
38 Bình thường dì Mạnh luôn ở nhà, hôm nay lại chẳng biết đi đâu. Lúc ở bệnh viện tôi gọi điện rất nhiều lần về nhà đều không có ai bắt máy.
Còn lâu lắm mới đến giờ ba tan làm, nếu không phải có Lôi Nam Vũ xoay tiền cho giúp, tôi thật không biết làm thế nào lo liệu cho anh.
39 “Tiểu Diễn…em…ghét anh sao?”
Yên lặng chưa được bao lâu, anh lại lên tiếng.
“Anh dùng morphine, hiện tại đầu óc không bình thường, không nói chuyện với anh.
40 “Nếu con đường này…không có đích đến thì tốt rồi. ” Đột nhiên anh khẽ lẩm bẩm.
“Nói cái gì hả? Không có đích? Không có đích thì anh định về đâu?”
“Đi đến đâu cũng không quan trọng.