61 Cái nhà này bây giờ hoàn toàn thuộc về dì.
Tôi chưa từng nghĩ đến mình sẽ nhớ ba, thế nhưng lúc này lại cực kì nhớ đến khi ba còn trong ngôi nhà này.
62 Mệt quá, thật phiền phức. Đến giờ vẫn không ngừng cố gắng, hết thảy đều như mộng, bao nhiêu khát khao, hiện tại lại lạnh lẽo, bức bối, khó thể đến nhường này.
63 Bởi vì không trút nổi nỗi thù hận này, tất cả đã đi quá đà rồi, tôi cũng sắp không trụ nổi nữa rồi.
Tôi muốn cho anh hạnh phúc, thế nhưng anh lại chọn để người tôi hận nhất được hạnh phúc.
64 “Tiểu Diễn, tài sản là các cửa hàng cùng với siêu thị, sau này bác muốn giao cho con quản lí. Vậy, sau khi lên đại học, học quản trị kinh doanh được không?” Gần thời điểm lên đại học, bác đã hỏi vậy.
65 Dù sao cũng là máy tính của mình, bình thường cũng chỉ có tôi dùng, hòm thư, tài khoản này nọ tôi đều vẫn lưu ở đó, Lôi Nam Vũ là bạn tốt cho nên tôi chưa từng có phòng bị, cảnh giác gì.
66 Tôi vẫn không cách nào đối mặt với anh.
Không có cách nào coi như bình thường mà nhìn anh ở ngay trước mặt, thế nhưng không còn thuộc về mình.
“Anh, anh thấy em rồi, nếu không có việc gì thì về đi thôi.
67 “Do dự cái gì! Tôi với Kỳ Diễn đẹp trai thế này đương nhiên có thể lo mặt tiền cho cậu, khẳng định buôn bán ngày càng tốt lên! Cứ quyết định thế đi! Sau này mỗi ngày đều đến chỗ cậu! Chủ tiệm, mong được giúp đỡ!”
Tôi tức giận nói: “Anh nói linh tinh cái gì! Có nhiều thời gian thế sao? Anh cho rằng bên khoa Y cũng như bên khoa Luật anh chắc?”
“Em không muốn sao?” Lôi Nam Vũ sửng sốt.
68 Cứ như vậy, một năm rồi lại một năm.
“Tiểu Diễn, thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó em cũng đã làm bác sĩ rồi. Cũng 26 tuổi rồi nữa. ”
“…Đúng vậy.
69 Ngồi máy bay lâu như vậy quả thực có chút mệt. Thế nhưng nghĩ đến việc tặng anh những thứ mình đã mua lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Không mệt, không mệt.
70 “Đem toàn bộ mua căn hộ cho em như vậy, sau này anh tính sao?”
Anh có chút mê man ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt lộ ra một nét khiến người khác không khỏi đau lòng.
71 “Anh, mình kết hôn nhé. Em cam đoan, cả đời này sẽ đối tốt với anh. ”
“…A?”
Mặt anh toàn là nước mắt, lúc trước khóc đến rối tinh rối mù, bây giờ lại ngây ngốc nhìn tôi.
72 Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông di động inh ỏi đánh thức, vừa mở ra đã thấy tên người gọi là Lôi Nam Vũ.
“Kỳ Diễn, về chưa? Đã mua nhẫn cho anh chưa?”
“Cái đó…em đem cầu hôn anh em rồi.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 14