1 Khiến ngọn lửa trần trụi ấy dấy lên, như cơn gió này, như đại dương này, dấy lên, đem tất thảy những thứ hữu hình, những thứ dơ bẩn, thiêu hủy hết đi! Thiêu hủy hết đi! Đem bóng đêm bao trùm hết thảy tội ác thiêu hủy hết đi!
Đem Đông Hoàng Thái Nhất ngươi cũng thiêu hủy đi! Đem Vân Trung Quân ngươi thiêu hủy đi! Đám tượng đất tượng gỗ các ngươi, các ngươi ngồi trên ngôi cao thần thánh có đức có tài gì? Các ngươi chỉ là cha là mẹ đẻ ra ra tăm tối!
Trích đoạn kịch nói “Khuất Nguyên” – màn thứ năm “Lôi điện tụng” – Quách Mạt Nhược
Kỷ Ly nhíu mày, dùng bút nhớ vạch qua mỗi chữ “thiêu hủy” và dấu cảm thán, bên dưới chú thích “mức độ biểu cảm, hoàn cảnh tương tác”.
2 Tuy gặp phải chút thất bại, ngày thứ hai Kỷ Ly vẫn mang đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đến chỗ Ngô Thiển, không mất nhiều công sức, anh liền mở được khóa tủ đồ.
3 Buổi chiều ngày thứ hai, cuối cùng Kỷ Ly cũng có thời gian rảnh đến khu Côn Luân một chuyến. Ngô Tiễn từ nhỏ đã sang phương Tây du học, chọn phòng ở đương nhiên cũng chọn căn ở tòa phía Tây.
4 Rất nhiều năm sau khi hồi tưởng lại chuyện cũ, Kỷ Ly không khỏi than thở đầy tiếc nuối cho sự ngu xuẩn của mình năm ấy.
Còn kẻ bày trò đang ngồi ngay bên cạnh, lẳng lặng cầm một tập thơ.