21
Edit: Tiếu Tử Kì
Thiết Thủ ngẩng đầu nhìn trồng công văn chất cao như núi, chợt phát hiện lá ngô đồng trong viện đã rụng xuống phân nửa, trên đầu cành chỉ còn sót lại vài lá khi gió thổi qua thì co rúm lại, lung lay sắp đổ.
22
Edit: Tiếu Tử Kì
“Cái ngươi gọi là có việc chính là muốn giết ta?”
Đối mặt với Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương quả là làm chuyện dư thừa, biết rõ trong lòng Cố Tích Triều.
23
Edit: Tiếu Tử Kì
Thiết Thủ dưới sự dẫn đường của tiểu nhị, đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy một cảnh như thế này. Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương bị châm ghim như con nhím dường như không thể cử động được, mà trong tưởng tượng của hắn thì không khác gì so với xác chết ngoài đường, mà Cố Tích Triều cũng ở trong tình trạng không khác là bao, dù không phải sinh long hoạt hổ, nhưng ít nhất thần thái sáng láng, tay bắt ngân châm nhắm ngay mi tâm của Thích Thiếu Thương.
24
Edit: Tiếu Tử Kì
Cố Tích Triều lắc đầu, khẽ cười nói:”Thế sự không có chuyện tuyệt đối, phải thử qua mới biết được. ”
Lúc Cố Tích Triều nói đến hai chữ biết, Thiết Thủ bỗng nghe thấy một tiếng keng thanh vang, chỉ thấy Cố Tích Triều rút thanh kiếm Nghịch Thủy Hàn của Thích Thiếu Thương đâm tới.
25
Edit: Tiếu Tử Kì
Thích Thiếu Thương nhìn vẻ mặt chịu đau của Cố Tích Triều, hai má dần dần nóng lên. Một đêm tại Kỳ Đình tửu quán đã gắn chặt vận mệnh giữa hắn và y, giờ phút này lại thắt chặt hơn, buộc hắn phải nhìn thẳng vào thực tế: Hắn đối với nam nhân trước mắt có ham muốn tình dục.
26
Edit: Tiếu Tử Kì
Thiết Thủ đi ra ngoài mướn xe, trong phòng chỉ còn có hai người Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương đi quanh song chướng, yên lặng lo lắng là có khả năng, hắn không phải đem Cố Tích Triều thành tri âm luôn đi.
27
Edit: Tiếu Tử Kì
“Các ngươi đây là …. . ”Thiết Thủ đẩy cửa, thấy Thích Thiếu Thương bị Cố Tích Triều chế trụ, rất kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy vài phần cổ quái.
28
Edit: Tiếu Tử Kì
Đêm này là lần thứ hai Thiết Thủ có dục vọng muốn đụng vào người này, muốn đem y hoàn toàn áp vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng y, nói cho y biết, chỉ cần ở trong này, không cần phải lo lắng gì nữa.
29 Thời điểm mà trần ai lạc địch, huyết ngân đạm khứ ( câu này ta không biết nên giữ nguyên bản gốc), Thích Thiếu Thương nói:” Chúng ta ở cùng một chỗ đi.
30 Mấy ngày nay Thích Thiếu Thương luôn tâm tình không yên, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trong lòng giống như đang bị ai đó dùng vật nhọn khoét sâu vào một lỗ, mỗi khi hàn phong thổi xuyên qua ngực còn cảm thấy đau đớn hơn.
31 Tâm tư của Cố Tích Triều cho tới bây giờ đều rõ tâm của Thích Thiếu Thương, hiểu được hắn nói đến cái gì, cũng biết mình nên đáp cái gì. Chính là y càng biết mình không hề tin những điều này, y không coi thường, y cũng biết phần tỉnh cảm này tốt đẹp biết bao, đáng lý nên quý trọng.
32
“Ngươi có thể giết ta. ”
Lúc Cố Tích Triều nói những lời này, Thích Thiếu Thương vừa ăn sạch một bàn đầy đồ ăn, tay đang cầm tách trà Cố Tích Triều pha cho, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thoải mái.
33 Nếu nói độc một chút, song phương đánh nhau cũng coi như là đang thương lượng thôi, cũng không phải so xem mệnh ai cao hơn, chỉ giống như cao thủ so chiêu cao thấp mà thôi, ngươi tới ta đi, chỉ đánh tới cùng.
34 Nếu có một ngày, người mà ngươi yêu vì ngươi mà bị thương, sẽ khiến ngươi chìm trong bóng tối đau đớn, sẽ không để ngươi phẫn nộ, chỉ khiến ngươi mệt mỏi, tình nguyện cái gì cũng không nhìn tới, cái gì cũng không nghe thấy, tình nguyện bị lừa, cũng không muốn thông suốt rõ ràng.
35 Thiết Thủ đã quan sát thật lâu. Sự tình phát triển so với dự đoán của hắn cũng không sai biệt lắm, chỉ là mức độ bất đồng thôi. Đây đúng là kết quả hắn nguyện ý nhìn thấy, nhưng hắn vẫn thấy mất hứng.
36
Thiết Thủ luôn gọn gàng ngăn nắp.
Tới nơi ở, nấu nướng, tẩy trừ vết thương, băng bó. Miệng vết thương cũng không có gì trầm trọng, Thiết Thủ lại mất nhiều thời gian, Cố Tích Triều cảm thấy cả kinh, nhịn không được hỏi:”Có cái gì không ổn sao?”
Thiết Thủ thản nhiên đáp:”Chậm một chút, có điều sẽ không đau.
37 Thích Thiếu Thương chưa bao giờ biết một đêm lại có thể dài như vậy, mộng loạn không dứt, trong chốc lát thì thấy huynh đệ ngày xưa tới cửa, chỉ vào mũi hắn mà chửi ầm lên, trong nháy mắt lại thấy Cố Tích Triều cùng người khác đùa giỡn, hắn giữ chặt y, Cố Tích Triều lại làm ra vẻ khách khí:”Ta cùng các hạ chưa từng gặp mặt.
38 Ngày hôm sau khi cùng Thích Thiếu Thương từ động khẩu tới động thủ, tâm tình của Cố Tích Triều cũng đã bình tĩnh trở lại, bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
39 Tuy tình hình ngày đó có làm cho tâm tư của Thích Thiếu Thương cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nhưng sau khi yên tĩnh suy xét, Thích Thiếu Thương cảm thấy được không phải như vậy.
40
Tiểu Cố bình tĩnh ôn nhu ngồi cùng tiểu Thích nói chuyện chia tay. )
“Chính ngươi đã muốn quên. ”
Cố Tích Triều thản nhiên đáp:” Ngươi muốn quên ta đã giết hại trại binh ở Liêu Vân trại, ngươi muốn quên ta đã từng giết phụ nữ và trẻ em ở Lôi gia trang, ngươi muốn quên ta đã tàn sát dân lành vô tội trong vòng ba ngày ở Hủy Nặc Thành, và quan trọng nhất chính là ngươi muốn quên đi ta là địch nhân muốn đuổi giết ngươi cả đời, tay đã dính không ít máu của những người khác.