1
Cô gái đã ngồi ở đây thật lâu.
Cô vẫn đang suy nghĩ, rằng cuộc đời mình vẫn chưa tính là dài.
Nhưng cô lại là một kẻ thất bại. Cô nghĩ.
2 Thành Chu gảy gảy nhánh Thủy Tiên không nở hoa trên bàn, phát ngốc một lát, lại tiện tay lướt qua khung đựng hồ sơ trên bàn, lại phát ngốc một lát.
Mắt thấy các đồng nghiệp lục tục đi vào văn phòng, lúc này Thành Chu mới chậm chạp bật máy tính lên, chậm chạp rút một quyển sổ màu cà phê ra khỏi chiếc cặp da nhân tạo.
3 Khe xuyên việt, núi Cửu Hoa, tỉnh Bát Hoàn…
Không phải núi Cửu Hoa thuộc thánh địa Phật giáo ư? Sao lại có thêm một cái khe xuyên việt thế này?
Thành Chu dời mắt xuống.
4 Bận bịu một ngày, Thành Chu về đến nhà đã là bảy giờ.
Hà Sinh dọn thức ăn nóng sốt lên. Hồi ở công ty, Thành Chu đã gọi điện báo trước giờ về.
“Về rồi?”
“Ơ kìa, Hồng Diệp đâu?” Thành Chu tiện tay đặt cặp da lên tủ giày, vừa đổi giày vừa hỏi.
5 “Đứa bé trai kia trông to con như thế mà nhát gan quá ha. Nhóc mày đừng có mà bắt nạt người ta ở lớp đấy. ”
“Bắt nạt nó hả? Nó mà xứng sao? Tôi mà thổi một cái là thằng quỷ nhỏ ấy bay mất tiêu luôn ấy chứ…”
“Nhóc mày bao nhiêu tuổi mà gọi người ta là quỷ nhỏ hả?” Thành Chu vừa bực mình vừa buồn cười, ôm con bước nhanh xuống cầu thang.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vì vừa rồi chị mở túi lấy điện thoại để lộ ra tờ bướm quảng cáo của công viên giải trí, vả lại…” Hồng Diệp dẩu miệng về phía anh nhà, muốn hắn lau vết ca cao giúp nó.
7
Thành Chu dành sự chú ý đặc biệt đến giải nhất, đúng là năm nghìn nhân dân tệ thật.
Hắn nắm tay thành đấm, cao giọng nói to, “Hà Sinh, Hồng Diệp, đã đến rồi đây… Chúng ta phải chơi hết sức mình nhé.
8
“Xin lỗi, tôi không cần bất cứ dịch vụ tính phí nào. ” Thành Chu lập tức từ chối.
“Chỉ cần một hớp tinh khí, tôi cam đoan có thể giúp ngài tìm kiếm được rất nhiều kho báu bị ngài bỏ qua đấy.
9
Bỗng nhiên…
Tiếng rống nặng nề như hồi trống cổ vang lên một lần nữa, dường như hai con thú khổng lồ vừa bị công kích rất quyết liệt.
Thành Chu dời mắt, phát hiện ra trong lúc bọn cự thú đang rống vang thì một tầng sương mù màu đen hiện ra bao phủ lấy chúng.
10 Dường như người trong bóng tối có chút kích động khi thấy gã choai choai cúi đầu đi tới, một tay của người kia nắm chặt lấy cái gì đó, tay còn lại thì không ngừng vung vẩy, tựa như muốn tăng thêm dũng khí nói chuyện cho mình.
11
Hồng Diệp nhìn sang Thành Chu, hỏi hắn, “Muốn gã này không?”
Thành Chu say sưa nhìn cuộc đối đáp qua lại của Hồng Diệp và bộ xương, cho rằng nhân viên ở đây chẳng những hành động chuyên nghiệp mà ngay cả lời nói thốt ra cũng hết sức phù hợp với hoàn cảnh.
12 Ngay vào ngày hôm sau, khi trò chơi chủ đề “Cuộc phiêu lưu vui vẻ tại lâu đài ma ám” của công viên giải trí vừa mở cửa thì một tin tức sốt dẻo bất ngờ bùng nổ trên internet nhưng lại không hề khiến người ta bất ngờ chút nào.
13 Trong phòng ngủ, hai đứa một lớn một nhỏ chẳng hề trả lời gã. Đứa lớn thì buồn bực nhồi quần áo vào vali, đứa nhỏ thì đùng đùng nổi giận nhảy vào trong vali, lôi hết quần áo ném lung tung ra ngoài.
14
Cảnh sát Mông lập tức bảo, “Mau mở loa ngoài. ”
Thành Chu thả Hồng Diệp xuống, nhanh chóng mở loa ngoài.
Loa điện thoại truyền đến âm thanh rè rè của sóng điện…
“A lô, Trần Nhan, là em sao?”
Lặng im… Rồi lại là tiếng rè rè…
“Trần Nhan, em có ở đấy không? Có phải lúc này em không thể nói chuyện được không…?”
Cảnh sát Mông vội cầm bút viết xuống hai chữ “địa điểm” thật đậm nét trên tờ giấy trắng.
15
Mặt chính của bài vị rơi đập xuống mặt đất.
Gã trung niên không tự nhặt lấy mà bắt cảnh sát Mông phải nhặt nó lên.
Cảnh sát Mông bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn Thành Chu đã chạy trốn không thấy bóng dáng, đành thở dài ngồi xổm xuống nhặt lấy tấm bài vị kia.
16 Thành Chu cất tiền chi tiêu trong nhà mà Hà Sinh chuyển lại cho mình rồi tiến lên chuyến xe lửa đi đến nội thành núi Cửu Hoa. Bởi lẽ, Tư Đồ nói rằng, ngoại trừ trên người Thành Chu thì nơi phát ra tín hiệu mạnh nhất của Hồng Diệp là ngay tại núi Cửu Hoa.
17
Một trận hỗn loạn trên xe.
Không ít người đứng dậy ló đầu quan sát hoặc hỏi chuyện người bên cạnh.
Nhân viên phục vụ, bảo vệ cùng với cảnh sát phân cục đồng nghiệp của cảnh sát Mông nghe thấy tiếng kêu đều chạy vội đến nơi xảy ra chuyện.
18
Cục công an Trì Châu cử người đến đón hai vị đồng nghiệp từ thành phố Tử Kim.
Sau khi chào hỏi, Thái Học Lâm ra hiệu Thành Chu cùng tiến lên xe.
19
Tiểu hòa thượng cười xảo quyệt, ném ánh mắt ác độc lên người Thành Chu.
Người cảnh sát cúi đầu ngơ ngác nhìn bụng mình. Anh rõ ràng đã bắn ba phát vào tiểu hoà thượng, nhưng vì cớ gì người đổ máu lại là chính bản thân anh?
Cảnh sát trẻ ôm bụng ngã xuống.
20
“Thành Chu…”
Ai đang gọi tên hắn? Vì sao giọng nói kia lại quen thuộc đến thế?
Thành Chu mệt mỏi cực độ, cảm giác mình như đang rơi xuống một vực thẳm không thấy đáy rồi chìm dần, chìm dần…
Ơ, sao hắn lại bay lên rồi…?
Sau đó, thần trí Thành Chu vẫn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy.