1 Rõ ràng là một ngày cực kì nóng, thế nhưng phòng khách đèn đuốc sáng trưng, lại như đông lạnh, tràn ngập lãnh ý băng tuyết, ngay cả chủ nhân Lâu Tiêu Khang cũng không nhịn được mà chảy mồ hôi ròng ròng, thỉnh thoảng còn kéo tay áo lên lau đi, chỉ là mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều.
2 “Để người khác chê cười rằng ngay cả một nữ nhân mà ta cũng tìm không được sao?” Lâu Tâm Nguyệt lôi ngọc bội trên người xuống, ánh mắt sắc bén toát ra một thứ ánh sáng nghiêm nghị.
3
Editor: Yunn
Beta: Bi
“Thiếu gia, thiếu gia, ngươi không sao chứ?”
“A. . . . . . Kêu heo tránh ra, ác. . . . . .
4
“Ngươi. . . Ngươi có khỏe không?” A Chân thấy Lâu Tâm Nguyệt thở hổn hển lợi hại như vậy, nhẹ giọng hỏi.
“Không liên quan đến ngươi, ngươi câm miệng cho ta, nói nữa ta sẽ huỷ chết ngươi.
5 A Chân bất quá muộn một chút mới tỉnh lại, nhưng Lâu Tâm Nguyệt đã kịp đem hắn xích lõa mà trói gô lại tại chân bàn, làm cho hắn liên tục giãy dụa mà không được.
6
“Ngươi tên là gì?”
Hạ quyết tâm xong, Lâu Tâm Nguyệt trong lòng đang ngổn ngang như tơ vò từ từ bình tĩnh lại, ngay cả lời nói phun ra cũng trước sau như một mà thực lạnh lẽo, không hề có bất cứ cái gì gọi là băn khoăn do dự.
7
Phía sau có một suối nước nóng, Hoài Chân thoát hết quần áo, nhảy vào từ đầu đến chân kì cọ cho thật sạch.
Lâu Tâm Nguyệt phải chịu đựng cảm thấy vô cùng xấu hổ cùng phẫn nộ, hắn đi tới bên suối, chỉ là thấy khuôn ngực lõa thể của Hoài Chân mơ hồ trong dòng nước, liền toàn thân phát nhiệt, làm khuôn mặt hắn trở nên phiến hồng.
8 Lâu Tâm Nguyệt chuyển đầu, nhìn về phía Hoài Chân, hắn cười khẩy khinh thường nói: “Thấy ngươi ngương mặt đức hạnh, cho dù có nhiều bằng hữu, cũng mau chóng sắp xếp cho các nàng, hôm nay ta sẽ trở về phương Bắc, không có thời gian lãng phí ở đây.
9 Lâu Tâm Nguyệt ngã xuống một vùng đất trũng lớn do núi đá tích thành, phía sau còn có một tiểu hồ, hắn liền rơi vào một lớp đất dày, dĩ chẳng thụ thương gì.
10 Lâu Tâm Nguyệt nắm chặt vai Hoài Chân, chân hắn hoàn toàn không có cảm giác gì nữa. Ở phía sau, đại thiếu gia hắn không còn hung hăng phách lối nữa. Hắn biết hiện tại, người duy nhất có thể cứu hắn là Hoài Chân.
11
“Không có. . . Ta cái gì cũng chưa nói. . . ”
Hoài Chân rất thành thực mà nói ra, vì y thực sự không muốn Lâu Tâm Nguyệt báo đáp.
Nhưng y còn chưa nói xong lại bị Lâu Tâm Nguyệt đánh cho một cái rõ đau.
12 Đây là lần đầu tiên Lâu Tâm Nguyệt gắp rau cho y ăn, Hoài Chân hiển nhiên rất cảm động. Đây cũng là lần đầu tiên Lâu Tâm Nguyệt không hướng y vừa đánh vừa mắng, làm y càng mừng rỡ như điên, vội vã nuốt hết, mặc kệ mùi vị ra làm sao.
13 Lâu Tâm Nguyệt mặt hướng về phía Hoài Chân, hắn lạnh mắt nhìn Hoài Chân từ đầu đến chân, biểu tình hung ác, sau đó hắn chỉ vào một khối đá lớn, lạnh lùng nói:” Ngồi xuống, ta có lời muốn nói riêng với ngươi.
14 Ngay từ đầu Lâu Tâm Nguyệt căn bản đã mặc kệ Hoài Chân, hắn không tin chính mình vừa thuận miệng nói một vài câu, Hoài Chân liền thực sự sẽ đi chết. Thế nhưng Hoài Chân khi chìm vào đáy nước, thực sự không có trồi lên nữa.