1 Nhìn yêu hồ bị trói trong chú trói buộc không thể động đậy, đại thiên cẩu nghĩ, y ban đầu nhặt tên nhóc này về không phải để hắn làm vật hiến tế như lúc này.
2 Hồ Điệp Tinh đại hán thân cao bảy thước nhưng lại có trái tim thiếu nữ non mềm, gã nhìn tiểu hồ ly bị mình ôm vào lòng, tim hồng chợt lóe, bèn hái vài bông hoa nhỏ bện thành vòng hoa đeo vào đuôi tiểu hồ ly, trong lúc đó còn lúc lén lút lúc trắng trợn vuốt cái đuôi bông của tiểu hồ ly.
3 Yêu Hồ cuối cùng vẫn dùng hình dáng hồ ly, để Đại Thiên Cẩu ôm xuống núi. Dưới chân núi, Đại Thiên Cẩu thu đôi cánh to đùng của y lại, nhặt một chiếc giỏ rách bên bờ ruộng, lót ít cỏ vào rồi để Yêu Hồ vào trong.
4 Yêu Hồ vừa ngước mắt lên nhìn vị nhân huynh không có đầu đứng trước mặt, lập tức sợ đến đần cả người, quên luôn mình chính là yêu quái, suýt nữa thì la câu “Có yêu quái” ra.
5 Ở chỗ Đại Thiên Cẩu được gần một tháng, Yêu Hồ triệt để khôi phục nguyên khí. Nguyên phí vừa khôi phục, chuyện vì Hồ Điệp Tinh mà bị bắt ép làm thú cưng liền bị tên nhóc hồ ly này vứt ra sau đầu.
6
Đại Thiên Cẩu bay thẳng vào trong thành, lúc hạ xuống không kịp thu đôi cánh đen lại, khiến đôi nam đồng sinh đôi trên đường sợ đến khóc oa oa.
Chuyện Yêu Hồ hại người đã lan khắp thành từ lâu, mọi người thấy yêu quái đều sợ tránh không kịp, chẳng mấy chốc phố đã bặt bóng người.
7 Thủ Vô nhảy từ trên nóc nhà xuống, đứng bên cạnh Đại Thiên Cẩu. Gã vốn thấp hơn Đại Thiên Cẩu một khúc, nhưng khí thế quanh thân gã lúc này lại không thua gì Đại Thiên Cẩu.
8 Cũng giống như Đại Thiên Cẩu, mấy trừ yêu sư nghe thấy tiếng sáo cũng bắt đầu ngẩn ngơ, trên mặt toàn vẻ cảm khái “khúc này chỉ nên có trên trời, nhân gian đâu nghe được mấy hồi”, chỉ thiếu nước rơi hai hàng lệ hạnh phúc.
9
Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ về thẳng nơi ở, y bay rất nhanh, đến tận khi đã hạ xuống đất rồi, bên tai dường như vẫn còn tiếng gió rít.
Yêu Hồ chạm hai chân xuống đất, hai tay vẫn níu chặt cổ Đại Thiên Cẩu, người run lên khe khẽ.
10
Đảo mắt cái mà Yêu Hồ và Đại Thiên Cẩu đã sống với nhau được một năm, đôi bên sống an tường vô sự, cũng rất vui vẻ.
Yêu Hồ đã lâu không còn xuống núi tìm tiểu cô nương nữa, điểm này khiến Đại Thiên Cẩu cảm thấy an tâm, và điều khiến y càng cảm thấy hạnh phúc hơn chính là, thỉnh thoảng khi nắng đẹp, Yêu Hồ sẽ hóa về nguyên hình, hoặc là nằm ườn bên cạnh y, hoặc là cuộn tròn trên đùi y, cùng y tắm nắng.
11
Đại Thiên Cẩu sững sờ, định phản bác theo bản năng: “Không, yêu cũng có…”
“Ngài muốn nói yêu cũng có khác biệt kiểu lừa mình lừa người ấy à?” Yêu Hồ nhướng mày, nhìn về phía trừ yêu sư đằng mé tường đang cố gắng chống người dậy, “Vậy thì ngài hỏi hắn xem, nếu hắn nói chúng ta có khác biệt, vậy tiểu sinh sẽ mặc Đại Thiên Cẩu đại nhân tùy ý xử trí.
12 Vị trừ yêu sư này máu me đầy mặt về đến nhà, thắp cây đèn dầu trên bàn rồi đặt đứa trẻ trong lòng bên cạnh ngọn đèn, còn mình thì ngồi trước bàn gạt cái chân nhỏ trắng muốt của đứa trẻ mà xem đi xem lại, tự nhiên lại cảm thấy thích thú vô cùng.
13
Đại Thiên Cẩu đứng lặng.
Khoan nói vụ y không hề có chút ấn tượng nào với con yêu trước mắt, chỉ nguyên điểm con yêu này biết rõ y là trừ yêu sư mà vẫn nhất quyết đến đây, cũng đủ khiến y ngẫm nghĩ thật lâu rồi.
14
Tuy đã biết con gà quay kia không phải ăn trộm, nhưng trừ cái đùi gà do Yêu Hồ xé cho ra, Đại Thiên Cẩu không hề chạm vào bất kỳ chỗ nào nữa.
Một mặt là vì y không muốn ăn, mặt khác là vì – tướng ăn của Yêu Hồ thực sự quá khó coi.
15 Mưa đến quá nửa đêm, gió lốc cũng phải đến cấp mấy, giật tung cả then cửa. Cơn gió xốc tung trong nhà như quỷ thần đánh thức Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu dậy nhặt cái then cửa đã gãy đôi nhìn nhìn, gọi Yêu Hồ ra chặn cửa, còn mình thì kèn kẹt đẩy bàn sang chống, nhưng dù có làm gì thì cũng vô dụng cả, chẳng mấy chốc, gió đã đẩy bay cái bàn, lại tung hoành trong nhà lần nữa.
16
Đại Thiên Cẩu quay đầu sang, lạnh mặt nhìn Yêu Hồ.
Yêu Hồ ngẩn ra, rồi lập tức hớn hở. Hắn chạy sang nhào lên đùi Đại Thiên Cẩu, móng bấu vào quần áo Đại Thiên Cẩu mà bò lên trên, cuối cùng thì đặt chân sau lên vai Đại Thiên Cẩu.
17 Đại Thiên Cẩu tự thấy tửu lượng của y có thể coi là khá, nhưng lại bị vò rượu kia làm váng vất, đầu óc quay cuồng mắt thì lơ mơ, tay ấn lên nắp vò, cứ thế mà ngơ ngác nhìn chăm chăm vào Yêu Hồ.
18 Từ sau hôm Đại Thiên Cẩu bị Yêu Hồ ra chiến thư, máu sôi trào trong cơ thể y chưa bao giờ hạ nhiệt, ngày nào y cũng chăm chỉ luyện công tập võ, chỉ để ứng phó với trận đại chiến chẳng biết khi nào mới đến.
19
Yêu Hồ nghe Đại Thiên Cẩu nói vậy, lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Người nhớ lại rồi sao?” Hắn nói, hắn đã không còn kiềm chế nổi nữa, sắp nhảy dựng lên khỏi ghế rồi.
20 Đêm đó, Đại Thiên Cẩu nằm trên giường rất lâu mà vẫn không vào giấc nổi, thế nên khi Yêu Hồ thổi tắt đèn len lén mò đến bên cạnh y, đầu óc y vẫn đang trong trạng thái cực kỳ tỉnh táo.