1 Gió, vi vu thổi qua, cuốn lên cát bụi.
Mặt trời chói lọi, trời xanh ***g lộng, thiên không trong trẻo đến dường như có thể hút lấy linh hồn.
Thảo nguyên rộng lớn cuối hạ, vốn trong sáng đẹp đẽ tĩnh lặng, lại bị tiếng hô hoán hỗn loạn tuyệt vọng xé toang tấm màn yên bình.
2 “Đinh—” chuông gió bằng đồng treo trên cửa kêu lên, cánh cửa tiệm bong tróc bị đẩy ra, ánh sáng ngoài cửa liền tràn vào, xua đi phần lớn chỗ không khí cũ kỹ âm u trong nhà.
3 “Bạch”!!
Một quyển sách đập lên cái bàn trước mặt Cố Tích Triều, cậu từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt không đổi: “Mục Cưu Bình, ngươi lại lên cơn gì vậy??”
“Họ Cố kia!! Lão tử hận ngươi!!” Người trước mặt có dáng người tầm trung nhưng lại rất đô con, bộ mặt đầy tức giận, lớn tiếng la hét, nhìn thấy trên cổ nổi cả gân xanh.
4 Kỳ thực chỉ là khoảng khắc, nhưng chìm đắm trong đó lại như cả đời người dằng dặc.
Cố Tích Triều ở trong đám hương khói định thần lại, chợt phát hiện cảnh trí xung quanh đã thay đổi gần như hoàn toàn, căn phòng sách xây theo lối phương tây đơn giản đã biến mất tăm, nhưng tà dương vốn treo bên ngoài cửa sổ thì vẫn còn đó, lại như gần ngay trước mắt, đỏ rực tựa máu….
5 Trong thiền phòng, Thích Trí Không nhận lấy cái hộp nhỏ từ tay Cố Tích Triều, quan sát kỹ lưỡng nửa ngày, lại cẩn thận lấy ra một ít bột cho vào lòng bàn tay xát nhẹ, nhất thời cũng không có phát hiện gì.
6 Tắt máy tính, Cố Tích Triều ngồi dưới ánh đèn, chăm chú lật xem mấy quyển sách hình mượn về, chợt lật đến phần quảng cáo ở bìa sau của quyển “Giám định và thưởng thức đồ sứ phấn thái”, thấy một mẫu quảng cáo xem phong thủy chẳng ăn nhập gì với nội dung bên trong, quảng cáo giới thiệu một ông học giả phong thủy Hàn đại sư, còn kèm theo số điện thoại liên hệ.
7 Cố Tích Triều theo phản xạ ném quyển sách trong tay qua, chợt kinh ngạc phát hiện, quyển sách vốn cầm trong tay lại cuốn theo tiếng rít và ánh sáng bạc, xoáy tròn vụt đi.
8 Nhìn Thích Thiếu Thương bên đống lửa quay qua nhìn mình, Cố Tích Triều quả thật có chút ngây ra, Sao lại như vậy?! Làm thế nào mà vẫn còn trong ảo ảnh!!
Hay là? Phải chăng? Thành phố san sát lầu cao và sân trường rực rỡ ánh mặt trời đó mới chính là mộng cảnh?
Cố Tích Triều nhớ đến điển cố tiền nhân mơ hồ không biết bản thân là người hay là bướm, tự trào mà cười: Thật không ngờ, chính mình lại có ngày cũng mơ hồ như vậy.
9 Thích Thiếu Thương thường độc lai độc vãng, tự tích lũy được một mớ kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, ở nơi đồng không mông quạnh này rất nhanh đã bắt được một con gà lôi khá lớn.
10 Thích Thiếu Thương hết lời để nói: Chốn sơn dã hoang vu, đào đâu ra di tử để tắm? Cái chỗ mà thợ săn dùng để thỉnh thoảng nghỉ chân này ai mà chuẩn bị sẵn di tử chứ??
Cố Tích Triều nhìn vẻ mặt cổ quái của hắn, cũng ý thức được yêu cầu của mình hình như hơi cao quá, cau mày nói: “Thôi đi….
11 Như Cố Tích Triều đã bảo chứng, kỳ thi tiếng Anh của bạn Thôi Lược Thương vượt qua suôn sẻ.
Trong sự mừng vui khôn xiết cậu ta liên tục thề thốt với Cố Tích Triều nhất định sẽ hối cải lỗi lầm, nỗ lực phấn đấu, tuyệt đối không có lần sau vân vân và vân vân, đương nhiên, mức độ đáng tin cậy của Thôi thiếu gia trong mắt Cố Tích Triều vẫn không tăng lên được chút nào.
12 Tuy không sống trong ký túc xá, nhưng để thuận tiện có lúc Cố Tích Triều cũng để một số sách vở tư liệu trong phòng ký túc xá của trường.
Cũng sắp nghỉ hè rồi, phải sắp xếp lại một chút đồ đạc chất trong phòng ký túc xá 201, đang đóng gói sách vở, cửa bật mở, Mục Cưu Bình sống trong phòng 207 xông vào.
13 Mới đầu khi nói chuyện ảo ảnh với Thành Nhai Dư và Thôi Lược Thương, Cố Tích Triều vẫn còn thận trọng, cố tình lược đi tên người đó và những chuyện xảy ra trong ngôi nhà tranh nhỏ.
14 “Hồn phách, người có ba hồn, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn. Người có bảy phách, một là Thiên Xung, hai là Linh Tuệ, ba là Vi Khí, bốn là Vi Lực, năm là Trung Xu, sáu là Vi Tinh, bảy là Vi Anh.
15 Thân người đó lao nhanh như điện, kéo theo sương khói như vân nước rẽ ra, gần như cùng lúc, trong đầu Cố Tích Triều tràn vào vô số ký ức hỗn loạn.
Sau khi Cố Tích Triều rời khỏi ảo ảnh, tất cả ký ức trong ảo ảnh cũng dừng lại ở buổi hoàng hôn nơi sơn dã, trong đầu chỉ lưu lại đại khái những chuyện xảy ra trước lúc đó, ai ngờ bây giờ lại thấy ký ức mới chảy tràn vào trong đầu.
16 Bảy ngày sau, hai người đã vượt qua Đại Đồng Phủ Tây Kinh của Đại Liêu, tiếp cận biên giới Đại Tống.
Trên đường đi, hai người di chuyển gấp rút, không nghỉ chân lại để tránh phiền phức không cần thiết.
17 Cố Tích Triều nhíu mày, cổ tay khẽ chuyển, ánh sáng bạc lóa lên, tiểu phủ mang theo tiếng gào rít thê lương bay thẳng vào lưng một hán tử, không ngoài dự liệu trúng ngay mục tiêu.
18 Vùng đất phương bắc, tuy đã đến cuối xuân, nhưng buổi tối gió vẫn hơi lạnh, trong gió cuốn theo hương hoa rất nhạt, không biết là tường vi dại ở góc nào đang âm thầm nở rộ.
19 Chỉ qua ngày hôm sau, thư mật do đích thân Thích Thiếu Thương của Kim Phong Tế Vũ lâu viết cũng đến nơi, trên thư chỉ đề mấy chữ: Tiếp ứng Lãnh Huyết và Truy Mệnh, ta lập tức đến ngay.
20 “Ốc đảo đó rất đẹp, lúc đó ta cứ tưởng đi sai đường, lúc trước đi ngang qua vùng đó không nhớ là có ốc đảo gì đặc biệt hết. ” Gia Hỷ Lỗ Đinh nghi hoặc hồi ức lại.