1 Chung Như Thủy mở mắt, mờ mịt nhìn bốn phía. Đây là đâu a? Chung Như Thủy xoa cái ót, đau! Thực mẹ nó đau! A! Nghĩ tới! Kỷ Phi, con rùa rụt đầu! Tối hôm qua trở lại ký túc xá, hắn trông thấy hỗn tiểu tử đang bắt chước bộ dáng con cẩu tại, tại cái gì đó của một đứa con trai ! Đúng, cùng một đứa con trai, mà đứa con trai kia lại là hội trưởng hội học sinh! Sau đó hắn bị hai người bọn họ chú ý tới, hắn xoay người bỏ chạy, rồi bị Nghiêm Chuyên đánh vào ót, cuối cùng ngất đi.
2 Chung Như Thủy bị ném vào ám phòng lần nữa, hắn chạy trốn thất bại. . . . . . May mắn, không bị đánh, hình như chỉ muốn bỏ đói hắn vài ngày. Dạ dày truyền đến từng trận co rút đau đớn, ngực cũng khó chịu, Chung Như Thủy xoa nhẹ bụng, đã bao lâu không thử qua cảm giác này? Trước kia, lúc còn rất nhỏ, hắn cũng thường thường chịu đói a.
3 “Thuần Vu công tử, ngươi thu thập mọi thứ, một canh giờ sau chúng ta trở về Tương quốc. ” Lại là công công kia đến truyền lời. “Đã biết, ngươi xuống trước, ta chuẩn bị tốt sẽ tới.
4 Đột nhiên cảm giác hạ thân mát lạnh. . . . . . Không muốn! Mau cút ra! Lão tử sắp không được! Mau buông ra! Thật sự sắp nhịn không được! Miệng bị ngăn chặn, mắt Chung Như Thủy hiện lên thống khổ, kháo, đã cảnh cáo ngươi, nhưng ngươi không nghe, đừng trách ta! Dạ dày mãnh liệt cuồn cuộn.
5 Đào Như Lý rời khỏi tẩm cung, cũng không trở về Thái y viện, mà trực tiếp tới thư phòng của Thái Tử. “Tiểu Đào Nhi, ngươi đã về rồi, thế nào, vong quốc thế tử kia có nói gì không?” Thương Giác Trưng vừa thấy Đào Như Lý liền nhào tới ôm vai hắn, vui vẻ cười hỏi.
6 “Gia là bệnh nhân!” Chung Như Thủy tự tiếu phi tiếu nói. “Cáp?” Thương Giác Trưng lập tức choáng váng. Mà ngay cả Phong Hàn Bích cũng co quắp mặt tỏ vẻ ‘Cái gì’, Đào Như Lý sững sờ, lập tức kịp phản ứng, cười khẽ một tiếng.
7 Đào Như Lý lại càng hoảng sợ, vội vàng lấy khăn tay che khóe miệng của hắn, sau đó giận dữ nhìn về phía Chung Như Thủy. Chưa kịp mở miệng quát mắng, Chung Như Thủy khẽ đảo hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
8 Phong Hàn Bích bị Chung Như Thủy so sánh với dã lang đang cười đến xuân phong đắc ý, dẫn hắn xuất môn. Đương nhiên, cái gọi là xuân phong đắc ý, đều do hắn tự tưởng tượng.
9 Sau cuộc chiến mỹ thực, Chung Như Thủy và Thương Giác Trưng từ từ thân thiết. Thật ra là Thương Giác Trưng thân thiết trước, ngày đó Chung Như Thủy dùng phong thái của người chiến thắng ném xương gà trước mặt hắn, hắn liền khuất phục khí thế bá vương của Chung Như Thủy! Đương nhiên, cái gọi là khí thế bá vương, đều do Chung Như Thủy vô cùng thỏa mãn mà nghĩ thế.
10 Chung Như Thủy trở về tẩm cung của Thái tử, dù đêm tối cũng có thể thấy hỏa diễm trong mắt hắn, liền biết hắn tức giận không nhẹ. Trên đường, thái giám cung nữ thậm chí cả thị vệ đều vội vàng tránh xa hắn.
11 Chung Như Thủy chạy về phòng, thấy giường lớn hoa lệ, nhớ đêm qua Phong Hàn Bích vẫn cùng hắn ngủ chung một giường, hôm nay lại ôm nam nhân thân thiết, trong lòng bực bội không rõ, xông lên trước đem cẩm ý cuốn loạn xạ rồi ném xuống đất, gạt thảm lót sàn.
12 Chung Như Thủy nằm sấp trên bàn, đôi mắt hạnh tinh lượng nhìn chằm chằm Phong Hàn Bích gần nửa canh giờ. Lâm công công đứng bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, không biết tiểu tổ tông lại muốn làm chuyện thất đức gì! Phong Hàn Bích thản nhiên phê duyệt tấu chương, khi thì nhíu mày ghi chép, khi thì ánh mắt sắc bén lạnh băng như đang suy tính.
13 “Thế tử, ngài đang đào cái gì vậy? Để nô tỳ giúp ngài?” Sắc nhi ngồi xổm xuống giống Chung Như Thủy, cẩn cẩn dực dực hỏi. “Không cần, ta có chút buồn bực, đào đất vui đùa.
14 Cần Miễn lâu. “Độc, tên là thương túy, do vu độc của Ngộ quốc tiến cống ba mươi năm về trước, đây là kịch độc, chỉ cần ăn vào một chút cũng đủ để trí mạng.
15 Bạch quang sắc bén cắt ngang bầu trời, truyền đến một tiếng vang thật lớn, mưa đổ. Thư phòng trở nên hôn ám, không khí giữa ba người bắt đầu nặng nề. Lâm công công nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, thắp nến lên, lại khinh thủ khinh cước lui ra.
16 Trong hình thất hôn ám, Chung Như Thủy ngậm cẩu vĩ ba thảo (cỏ đuôi chó), trưng ra nụ cười âm trầm, răng trắng như tuyết dưới ánh nến lập loè quang mang quỷ dị.
17 Đào Như Lý và Lâm công công có chút khiếp sợ nhìn người quỳ trên mặt đất, chỉ có Phong Hàn Bích bảo trì trấn định, với y mà nói, bất kì ai cũng có thể, cho nên thấy người trước mắt y cũng không giật mình, hoặc là nói, dù là ai cũng không khiến y kinh ngạc.
18 Chung Như Thủy lẩm bẩm nói cái gì đó, cọ cọ lưng Phong Hàn Bích tiếp tục ngủ. Phong Hàn Bích hắc tuyến, hắn còn muốn lộn xộn a! Phong Hàn Bích thu liễm, hai mắt lãnh lệ đảo qua bốn hắc y nhân, mang trên mặt nồng đậm sát ý.
19 Chung Như Thủy dìu Phong Hàn Bích bị thương, lo lắng nhìn con đường dài phía trước. Tuy Mạc Tiếu điểm huyệt cầm máu cho y, nhưng vết thương vẫn thỉnh thoảng chảy máu.
20 Lúc Phong Hàn Bích trở về, đã qua canh bốn. Chung Như Thủy nghe được động tĩnh lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm cánh tay của y. Phong Hàn Bích khẽ giật mình, cau mày nói: “Sao chưa ngủ?” Tiến lên sờ trán Chung Như Thủy, còn chút nóng, “Ngủ đi!” Ngữ khí kiên quyết, có chút sinh khí.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100
Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 100