61 Chung Như Thủy mở mắt, nhẹ nhàng khởi động nửa người, Tiểu Trùng khò khè ngủ say. Cẩn cẩn dực dực vén chăn lên, lại giúp Tiểu Trùng dịch góc chăn, Chung Như Thủy mới mặc y phục, khinh thủ khinh cước ra khỏi doanh trướng.
62 Đào Như Lý và Lê Khổ bỏ đại đội lại, đi trước một bước, ngày đêm ngựa không dừng vó, trạm dịch ven đường đều chuẩn bị tốt, đến mỗi một nơi thì đổi một lần ngựa, rốt cục ngày thứ ba chạy tới Xích Sa.
63 “Thủy Thủy……. ” Đào Như Lý nhìn người mình mong nhớ ngày đêm, ngoại trừ khóc, hắn không có dũng khí tiến lên ôm Chung Như Thủy. Chung Như Thủy cúi thấp đầu, thấy không rõ biểu tình.
64 Phong Hàn Bích ngự giá thân chinh, không đến nửa tháng, quân đội của Quỷ Tà thế như chẻ tre, liền phá ba thành trì của Lang Hiên. Lang Hiên quân tình liên tiếp báo nguy, ba ngày trước phái sứ giả đến nghị hòa.
65 “Tiểu quỷ, ngươi ở đây làm gì?” Phong Hàn Bích cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Tiểu Trùng. Cha nó Chung Như Thủy không ở đây, vậy y không cần khách khí với nó.
66 “Hoàng thượng,” Lâm công công khom lưng, hai tay nâng một mảnh ngọc bội, “Ngọc bội của ngài rơi trên giường , thỉnh hoàng thượng chú ý cất kỹ. ” Đúng là mảnh ngọc bội huyền nguyệt, vốn một đôi , mảnh khác ở chỗ Chung Như Thủy.
67 “Nhi tử, ngươi xem, cha mua cho ngươi cái gì, là tượng đất! Lần trước ngươi thích nó mà, cha mua Tiểu Hầu Tử cho ngươi. ” Chung Như Thủy nịnh nọt nhìn Chung Tiểu Trùng, đem Tiểu Hầu Tử được niết rất sống động tới trước mặt nó.
68 Phong Hàn Bích nhận được mật hàm của Lê Khổ thì trời còn chưa sáng, nhưng y cũng một đêm không ngủ. Y suy nghĩ rất nhiều chuyện về Chung Như Thủy và Tiểu Trùng.
69 Chung Tiểu Trùng và Phong Hàn Bích đùa trong sân phi thường cao hứng. Chung Như Thủy ngồi trước cửa sổ phát ngốc, trên thực tế hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay Phong Hàn Bích, thon dài trắng nõn, hoàn toàn không sưng tấy thê thảm giống cây cải củ như tối hôm qua.
70 Chung Như Thủy không hề trở ngại đi vào trong tiểu viện của Phong Hàn Bích, lúc đầy cửa có chút do dự, nếu lần này chứng kiến hành vi biến thái tự ngược của y thì làm sao? “Tiến đến.
71 Một mã xa siêu cấp xa hoa, đi dưới làn mưa tầm tã, chung quanh đều có thị vệ. Dù mưa lớn, trên người mặc áo giáp dày cộm, trăm thị vệ vẫn đều nhịp đi tới.
72 “Bọn họ lăn từ trên xuống, hẳn là đi không xa, đại nhân có lệnh, không được để bất kì ai sống sót! Giết!” Hắc y nhân thủ lĩnh quát lên. “Vâng!” Hai mươi hắc y sát thủ nhanh chóng tản ra bốn phía.
73 Phong Hàn Bích tựa vào người Chung Như Thủy, chống cằm, nhu tình nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, mỉm cười thản nhiên. Chung Như Thủy nhẹ giọng khò khè, hai tay còn bảo trì tư thế ôm cổ y như tối hôm qua, không để ý tay đã tím xanh một mảnh, hẳn là hắn mệt muốn chết rồi? Vuốt ve hai mắt quầng thâm của hắn, Phong Hàn Bích có chút đau lòng.
74 Chung Tiểu Trùng ngồi trên lỗ châu mai cao cao, thân đại tán bị nó dùng chân kẹp chặt, tay nhỏ bé chống cằm nhìn về phương xa, thỉnh thoảng chớp mắt, chỉ cần phía trước có chút động tĩnh liền duỗi cổ chờ đợi.
75 Lang Hiên hoàng cung. “Người còn chưa tìm được?” Phó Tử Lưu hỏi trinh sát quỳ gối đối diện. “Hồi bẩm hoàng thượng, mấy ngày trước Ngu tướng quân mất liên lạc với quân ta, đến nay vẫn chưa tìm được.
76 Chung Tiểu Trùng đang dùng điểm tâm đột nhiên chấn động toàn thân, đũa trên tay rơi xuống đất. Hồ Đồ nghi hoặc nhìn về phía nó: “Tiểu Trùng, cố gắng ăn đi!” “Cha……” Chung Tiểu Trùng mấp máy môi, sắc mặt trắng bệch, “Cha đã xảy ra chuyện…… Cha đã xảy ra chuyện!” Chung Tiểu Trùng nhảy xuống ghế, liền xông ra ngoài.
77 Chung Như Thủy ngồi ngủ gật bên giường Phong Hàn Bích, cau mày, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ bất an. “Hành Chi!” Chung Như Thủy mạnh mẽ bừng tỉnh, hoảng sợ còn hiển hiện trong mắt, Phong Hàn Bích an ổn nằm trên giường, hô hấp nhè nhẹ.
78 “Hành Chi!” Chung Như Thủy chạy vào phòng, Phong Hàn Bích và Tiểu Trùng đang mắt to trừng đôi mắt nhỏ. “Cha!” Tiểu Trùng nhảy xuống giường, chạy qua ôm lấy Chung Như Thủy, “Phong Hàn Bích tỉnh.
79 Chung Như Thủy ngồi ở tẩm cung thuộc về hoàng hậu đích – Phi Hà điện, buồn bực nhìn chính mình trong gương đồng trổ phượng, mắt ẩn ẩn tức giận. Năm cung nữ quỳ sau lưng, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
80 Ta là Chung Như Phong, là đại ca của hoàng hậu đương triều và đại bá của thái tử. Ngươi có thể gọi ta là quốc cữu đại nhân, đương nhiên ta thích người khác gọi thống lĩnh đại nhân hơn.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Dị Giới
Số chương: 50