1 - Cô là ai?Thật, quả không hổ danh là Uchiha Itachi! Sao anh biết cô là nữ? Mắt anh còn bị bịt kín kia mà,mà đừng nói đến Sharingan, mắt anh vẫn chưa được phục hồi.
2 Itachi vẫn chưa quen với ánh sáng chói lòa ngoài phòng. Một vài vạt nắng nhẹ chiếu vào, in trên mái tóc đen của cô gái, nó làm anh hoa mắt. - Anh đừng có cố quá! Từ từ thôi, đừng cố nhìn ra ngoài, xem xung quanh là tốt rồi.
3 Đã gần một tháng từ ngày anh tỉnh dậy, trong những ngày này, cô luôn luôn kèm cặp anh 24/24, một bước cũng không rời. Những ngày đầu tiên, cô dìu anh đi dạo quanh căn hộ, từng chút một, không quá nhanh cũng không quá chậm, để cho anh có thể vận động.
4 Itachi từ từ tỉnh dậy, anh không vội mở mắt ra ngay, anh nằm đó và lắng nghe nhịp sống bình lặng xung quanh mình. Âm thanh của sự sinh hoạt buổi sáng dường như đã trở nên quá đổi thân thuộc.
5 - Không được, không được. Lỡ đâu anh mà bệnh nữa thì lại mệt chết tôi!- Tôi quen rồi. Anh đáp gọn và thong thả ngả người xuống nền gỗ cứng, cảm giác lành lạnh thấm vào da thịt anh.
6 Như thường lệ, Ann mở mắt khi đồng hồ điểm 5 giờ sáng. Xung quanh chợt lạnh. Không mở mắt ra xem, nhưng Ann biết Itachi đã xuống khỏi giường. Từ sau lần anh gặp ác mộng đó, Ann luôn luôn ngủ cùng anh, và thật lạ là anh có thể yên giấc đến hừng đông.
7 Sáu giờ tối, Itachi tựa lưng vào một góc tường của nhà hàng. Đáng lẽ ra giờ này cô ấy đã tan làm rồi mới đúng chứ! Nhưng anh vẫn không nhìn thấy cô đâu cả.
8 Iatchi lao vào đối thủ với một tốc độ kinh người. Hắn ta nhảy sang một bên để tránh đòn tấn công của anh. Hắn vẫn không đánh trả anh, như vẫn đang dò xét thực lực của anh.
9 Ann thấy thằng nhóc ngồi thu lu trước cửa nhà cô khi cô vừa về tới cổng. Nó nhào vào lòng cô và khóc nức nở. - Không sao rồi nhóc ạ!- Vào nhà đi, còn một con bé nữa.
10 Itachi đã rời khỏi nhà từ rất sớm để luyện tập. Khoảng thời này thật sự rất khó khăn với anh. Nếu anh ra đường vào lúc có đông người qua lại, thể nào cũng có một số người nhận ra anh, rồi thì câu chuyện anh đã cứu những người bị bắt cóc ra sao sẽ được truyền miệng và đồn thổi đến mức không ngờ.
11 - Bỏ tôi ra. -. . . . Vẫn không nhìn lấy anh một lần, Ann vùng tay khỏi anh, cúi người nhặt chiếc hộp rơi trên mặt đất. Cẩn thận đặt nó lên mặt bàn. - Cô đã đi đâu?- Không liên quan tới anh!- Không liên quan tới tôi?- Phải.
12 Hinata gõ cửa căn hộ của Ann vào lúc 6h sáng. Ngoài mong đợi, là một chàng trai ra mở cửa. - Xin chào! Tôi là Hinata, bạn của Ann. - Chào! Là Byakugan.
13 - Đó là những gì đã xảy ra Rui-san. Bây giờ, tôi phải bảo vệ anh trong khi Hokage Sama tìm cách giải quyết chuyện di chúc của ông Konda. Chúng ta phải cẩn thận, tôi tin rằng Kunda sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
14 - Anh làm sao vậy?- Cô giấu tôi chuyện gì?-. . . . . - Tại sao không trả lời? Đã xảy ra chuyện gì khi cô tới Làng Lá?- Nếu anh định hỏi về Sasuke thì.
15 "Ann,Có vẻ cô đã nói đúng về Itachi, mặc dù sự việc đó hầu như không có chứng cứ. Nhưng ta đã điều tra được từ chỗ hai trưởng lão của làng. Dù có hơi tốn công một chút xíu.
16 - Cô ấy thế nào rồi. Rui đứng bên cạnh giường, lo lắng hỏi Hinata. - Không sao, cậu ấy chỉ mệt do mất máu hơi nhiều thôi. Thể trạng cậu ấy không tốt lắm.
17 - Anh đi đi, chiến tranh bắt đầu rồi. Kabuto đã thi hành tạp giới chuyển sinh để tạo cho Akatsuki một đội quân bất tử. Chỉ có anh mới có thể hóa giải thuật chuyển sinh.
18 - Ann, dậy đi em, ăn sáng nào!- Rui –kun!Rui bưng khay đồ ăn sáng đến bên giường, nâng Ann ngồi dậy, đưa một ly nước cho cô súc miệng và một cái khăn mặt được ngâm qua nước ấm.
19 - Mọi người chuyển mấy thứ này thôi, mớ bên đó bỏ lại đi! Không cần đem theo. Nếu may mắn, nơi này có thể không bị ảnh hưởng của chiến tranh. Cứ để đó đi, dù sao cũng không thể mang cả ngôi nhà đi được!- Chuyện gì vậy Rui-kun?Tiếng huyên náo ngoài sân nhà làm Ann chợt tỉnh, hôm nay đã là ngày thứ mười một, cô đã gần như là khỏi hẳn.
20 Ann mơ màng mở mắt ra, cô cảm nhận mình đang ôm một cái gì ấm ấm, rắn chắc và phập phồng lên xuống theo từng nhịp, gần giống với nhịp thở của cô. Nhập nhèm chống cự cơn ngái ngủ, cô phát hiện.