1 Cửu Tiên Sơn, hai vị tiên nhân, một bàn cờ.
“Đạo Hoa lão bạn, đã qua ba canh giờ, ngươi nếu không quyết định được nước cờ tiếp theo, vậy có thể tính là ta thắng rồi.
2 Hưu – lục cục lục cục rầm rầm đông đông…
Ngô ngô, thực choáng đầu nga.
Đào tử choáng váng ôm đầu, tuy rằng hiện tại là giữa đêm, nhưng tại sao mấy ngôi sao này thoạt nhìn gần mình như vậy a? Cho dù là lúc ở thiên cung cũng không gần như vậy a…
Từ từ… ôm đầu?
Đào tử cúi đầu nhìn nhìn, ngạc nhiên phát hiện một đôi tay này, nâng lên dưới ánh trang nhìn kỹ, năm ngón phân minh, quả thực là tay rồi, là một đôi tay người.
3 Trong ngự thư phòng, Thừa Đức Đế Hiên Viên Thích cùng Nguyệt quốc tam hoàng tử Nguyệt Vô Hoa hết đứng lại ngồi, không khí giằng co không dứt.
“Vô Hoa nghe nói tiểu sủng bên người Hoàng Thượng mấy ngày trước đột nhiên bị đánh nhốt vào thiên lao.
4 Động động động động – phòng? Chính là cái gì gì gì trước khi sinh sản – động phòng trong truyền thuyết?
Hắn là quả đào, quả đào sinh ra trên cây… Trên cây –
Ách, nhưng đám hoa đào ở vườn đào thì động phòng như thế nào?
Mở to mắt suy nghĩ miên man, Đào tử không chú ý mình đã bị Nguyệt Vô Hoa ôm vào lòng, khăn hồng cũng bị Kim xứng can (hờ, cái giống cái gậy, lật khăn hồng thì phải dùng cái đó -_-|||) chậm rãi nhấc lên.
5 “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đến a, đến bắt ta a, hi hi -”
“Đừng chạy đừng chạy nữa! Hi hi hi hi…”
Phấn diễm đào lâm, mấy thiếu nữ chơi đùa, hồ điệp lượn vòng vòng quanh bụi hoa, quả nhiên người còn đẹp hơn hoa.
6 Tự Thiện thôn, là một thôn nhỏ gần Lộc Sơn, ít khi giao lưu với bên ngoài, dân phong thuần phác, từng nhà trong thôn đều luôn giúp người làm việc tốt, là nơi thế ngoại đào nguyên hiếm có.
7 “Ân?” Tại sao lại không trả lời?
Đào tử nghi hoặc quay đầu lại, đối diện ánh mắt tình dục thiêu đốt của Nguyệt Vô Hoa.
Bản năng cảm thấy nguy hiểm, thân mình run lên, chân nhất thời không chống đỡ được nằm úp sấp về phía trước, lại bị Nguyệt Vô Hoa ôm lấy hông, kéo trở về.
8 Quốc đô Nguyệt Quốc – Kình Nguyệt Thành.
Tương truyền, Nguyệt Quốc là di mạch của tiên nhân, mà hoàng tộc được tôn sùng nhờ huyết thống gần với thần tiên nhất, cho nên quốc đô Kình Nguyệt Thành so với các nước khác, càng thêm vài phần thần thoại, kiến trúc đa phần đều phiêu dật xuất trần.
9 Mật đạo hẹp dài, hai bên đuốc đốt sáng rực.
Trong mật đạo, một con hồ ly tuyết trắng… hoặc đã từng tuyết trắng, vì hiện tại lông nó đã dính một đống bụi đất tro, miệng ngậm một cái giỏ trúc to gấp đôi thân mình, cố gắng chạy nhanh về phía trước.
10 Đêm khuya, ánh trăng tĩnh lặng trải dài, nhẹ nhàng như lụa len lỏi vào trong phòng, tia sáng như những đóa hoa phủ đầy mặt đất.
Một bóng trắng xẹt qua, linh hoạt nhảy lên bàn, nguyệt quanh nhu hòa bao bọc lấy thân hình nhỏ bé tinh tế của hồ ly.
11 Một thân đạo bào không gió tự bay, bộ râu tuyết trắng dài tới cổ, phiêu sái xuất trần, làm nổi bật vẻ tiên phong đạo cốt, rõ ràng là một vị thần tiên.
12 Một ngày đẹp trời cuối thu, không khí mát mẻ. Trong phủ Tam hoàng tử, à không, bây giờ đã đổi tên thành Vinh Vương Phỉ, buổi sáng luôn yên tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh…
“Cục – cục cục cục cục cục cục -”
Tiếng gà mái vang lên, phá vỡ không gian sáng sớm tĩnh lặng, Vinh Vương Nguyệt Vô Hoa giờ tay cầm một chiếc dao, oán hận đuổi theo lão gà mái.