1 “Thật đáng thương quá, đau dạ dày thời kỳ cuối, thế nhưng ngay cả một người chăm sóc bên cạnh cũng không có. ” “Bất quá ngoại hình rất tuấn tú, ngôi sao điện ảnh so ra còn kém hơn…” “Ha ha, tiểu nha đầu phát xuân hử?” “Ha ha ha…” Tiếng cười đùa của hai y tá kiểm tra phòng dần khuất xa, phòng bệnh lại rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
2 Bốn năm trước, Bắc Kinh. Trong quán rượu tràn ngập ánh sáng chói mắt lẫn mùi vị của rượu và thuốc lá, dưới kích thích của cồn lẫn ma túy, đám đông lần lượt lên đến cao trào.
3 Hàn Việt gây sức ép đến tận hai giờ sáng. Hắn ở trên giường không có thói quen hung ác gì, cả quá trình cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu làm. Về phương diện này, tính cách hắn vô cùng truyền thống, chỉ là tinh lực quá tốt.
4 Một quyền này thật sự rất long trời lở đất, cả đại sảnh yên tĩnh mấy giây, sau đó trở nên nhốn nháo. Chủ nhiệm mập mạp anh dũng nhào tới, một bên gào to ‘Có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói’, một bên liều mạng chắn chính giữa Hàn Việt và Hứa Trọng Nghĩa.
5 Đừng nói Hầu Hoành Xương, ngay cả Hàn Việt cũng không biết Sở Từ có chơi bài. Cứ nhìn động tác xào bài lưu loát trôi chảy của y, có thể thấy y chẳng những chơi mà còn chơi rất chuyên nghiệp.
6 Tối đó Sở Từ là bị Hàn Việt tha về nhà, lúc rời đi tụ hội còn chưa kết thúc. Hầu Hoành Xương có điểm bất ngờ, nói với Hầu Du: “Hàn nhị đúng là chơi không đẹp, tôi còn chưa kịp thắng lại, anh ấy đã đem tiểu tình nhân đi mất rồi.
7 Sở Từ không phát hiện ra chuyện Hàn Việt lấy thuốc của y đem đi ra ngoài. Y ở nhà ngủ suốt hai ngày, cơn sốt hạ xuống, lại rời giường đi làm. Vẫn lái chiếc Honda trắng second-hand, bên trong vẫn mặc áo sơ-mi màu nhạt, bên ngoài khoác áo choàng dài, phong cách ăn mặc vừa thoải mái vừa nhã nhặn, nhìn không ra nửa điểm dấu hiệu “có người chống lưng”.
8 Mấy ngày nay Hầu Hoành Xương trải qua không quá thuận lợi. Cha hắn nói muốn đưa hắn ra nước ngoài, ngay cả mẫu thân luôn luôn cưng chiều hắn lần này cũng đứng về phía phụ thân.
9 Sau sự kiện Hàn Cường lái xe gặp chuyện không may hai năm trước, Hàn tư lệnh liền nghiêm cấm mọi người trong nhà chạy quá tốc độ, “Thà chờ ba giây không nhanh một giây” cũng trở thành gia huấn Hàn gia.
10 Trước khi xem băng ghi hình, tất cả mọi người đều đem hy vọng sẽ tìm được manh mối gởi gắm hết vào nó. Thế nhưng sau khi xem xong, niềm hy vọng này hoàn toàn bị phá hủy sạch sẽ, ngay cả chút mảnh vụn cũng không còn lưu lại.
11 Bởi vì trận tranh cãi này, Sở Từ cùng Hàn Việt chiến tranh lạnh hơn nửa tháng. Trên thực tế, chiến tranh lạnh cũng chỉ do Sở Từ đơn phương mà thôi, bởi vì Hàn Việt muốn làm gì thì vẫn cứ làm, một chút cũng chưa từng chậm trễ.
12 Trong khoảng thời gian cuối tháng ba đầu tháng tư, trợ lý tiểu Vương xin nghỉ đông, cho nên Sở Từ đặc biệt bận rộn, không có thời gian sửa xe, chỉ có thể đem chiếc Honda second-hand tự dưng không thể nổ máy đậu ở dưới lầu.
13 Sở Từ lui về phía sau nửa bước, hơi hơi cau mày, nhìn chằm chằm Hàn Việt. Thời điểm Hàn Việt mở miệng lần nữa, hắn đã chẳng còn bao nhiêu kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “–Lại đây!” Triệu Đình kinh hãi đứng bên cạnh, nghĩ muốn khuyên can nhưng rồi lại thôi, ánh mắt không ngừng đưa qua đưa lại giữa Sở Từ và Hàn Việt.
14 Nhâm Gia Viễn lúc đầu còn tưởng rằng Hàn Việt không hiểu y thuật nên nói bậy, sau khi chạy lên lầu mới phát hiện lời Hàn Việt nói là tình hình thực tế.
15 Sở Từ lần này xuất huyết dạ dày, chân chân thực thực đem Hàn Việt dọa sợ. Tuy không phải Hàn Việt chưa từng thấy người bị xuất huyết dạ dày, kinh khủng hơn gấp cả trăm ngàn lần hắn cũng đều gặp qua, hơn nữa có thể mắt nhìn không chớp, lòng không dao động.
16 Hàn Việt đối với chuyện Sở Từ tự nhiên đang yên đang lành lại phải dùng Codein tuy vẫn là hết sức nghi ngờ, nhưng Sở Từ căn bản không thèm trả lời hắn, mà Nhâm Gia Viễn thì lại càng không dám nhắc tới chuyện chính mình khiến vị kĩ sư kia ho ra máu, vậy nên cuối cùng cũng ậm ờ cho qua.
17 Thời điểm Nhâm Gia Viễn nhận được điện thoại là mười hai giờ rưỡi. Lúc đó, hắn đang ngồi trong xe, lười biếng đặt tay trên vô-lăng, chuẩn bị về nhà hảo hảo ngủ một giấc.
18 Thời điểm Bùi Chí đẩy cửa toilet ra, Sở Từ đang đưa lưng về phía hắn, cúi đầu rửa tay. Sở Từ rửa tay rất cẩn thận, mỗi một đốt ngón tay đều chà xà phòng, ngay cả móng tay cũng tỉ mỉ chà sát một lần, cho đến khi bọt xà phòng nổi đầy hai tay, mới mở nước ấm rửa sạch.
19 Hàn Việt từ Thanh Đảo trở về rất nhanh, gần như là buổi sáng vừa xong việc thì buổi chiều hắn đã đáp máy bay quay lại Bắc Kinh, khiến cho mấy người phụ trách tiếp đãi đều lấy làm kì lạ.
20 Hàn Việt vừa nghe đến ba chữ Long Kỉ Uy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Khốn nạn, con mẹ nó!! Lão tử ở Thanh Đảo vì hắn mà bận rộn như điên, hắn ngược lại tới Bắc Kinh đâm lão tử một đao! Là con làm? Dựa vào cái gì mà nói là con làm? Hắn chính mắt nhìn thấy hả?” “Trước khi con về một ngày, thủ hạ của Long Kỉ Uy đã đến bệnh viện đem Triệu Đình mang đi, chẳng biết là đi đâu.