1 Đêm đã rất khuya, thoáng nghe tiếng thở của Diệp Du bên người, tôi từ từ mở mắt.
Thật ra đối với tôi mất ngủ là chuyện thường. Từ lúc mất đi Diệp Du bảy năm trước, dường như mỗi ngày tôi đều khó đi vào giấc ngủ.
2 Không biết hôm qua tôi ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại thì người bên cạnh đã đi mất. Tôi cầm điện thoại di động lên, định chuẩn bị gọi cho Diệp Du, lại nghe một ít tiếng động phát ra từ ngoài phòng.
3 Đến công ty, tôi thấy Diệp Du quay lưng về phía mình, bên cạnh có vài đồng nghiệp thiết kế. Tôi còn chưa đi qua thì người vừa gọi điện thoại cho tôi Tiểu Chu đã gân cổ gọi.
4 Diệp Du từ đầu đến cuối đều không nói gì nữa.
Cậu không chịu giải thích rõ thân phận bạn bè của tôi như vậy, khác nào cậu cũng không phủ nhận thân phận “vợ chưa cưới” của Hạ Nhu.
5 Lại một đêm mất ngủ.
Tôi thở dài, dứt khoát bật đèn ngồi dậy, rồi lấy ra một cái hộp từ ngăn tủ bên cạnh.
Ở trong có một quyển sách, còn vài món trang sức nhỏ khá tinh xảo.
6 Tôi cởi áo khoác phủ lên thân mình đang run vì lạnh của Diệp Du, suy nghĩ một chút, vẫn là nên dẫn cậu về nhà mình.
Lúc vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy Trầm Trạch Nam đặt giày ở bệ trước, trong phòng bếp truyền ra ít tiếng động.
7 “Tần Kỳ. ”
Diệp Du cựa quậy trong lòng tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt còn lưu lại tình dục đỏ ửng vừa qua đi.
Tôi vuốt ve tóc cậu, “Làm sao vậy?”
“Ngày mai tôi quyết định trở về, thẳng thắn với người nhà tôi sẽ không kết hôn với Hạ Nhu… Không, phải là nói cho họ biết sau này tôi sẽ không kết hôn với bất cứ người phụ nữ nào.
8 Kỳ thật nói trong lòng không lo lắng là giả.
Tôi nắm chặt tay lái, có thể cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Nhìn sang Diệp Du ngồi bên cạnh, toàn thân cậu cũng cứng đờ, hoàn toàn không thả lỏng chút nào.
9 Làm sao về được đến nhà chính tôi cũng không rõ lắm.
Mãi đến khi Trầm Trạch Nam mở cửa sau của xe, chuẩn bị ôm tôi ra ngoài tôi mới không chìm đắm trong suy tư nữa.
10 Ngồi trên sô pha, tôi nhìn Trầm Trạch Nam tắm xong đi ra thì bỗng nhớ tới một chuyện.
“Trầm Trạch Nam, hôm nay sao cậu xuất hiện trước cửa nhà Diệp Du đúng lúc vậy?”
Trầm Trạch Nam nhìn tôi thật cẩn thận, không nói gì.
11 Tôi đẩy Trầm Trạch Nam đang xáp lại gần, căm ghét nhìn hắn, “Cậu thật ngày càng không biết xấu hổ. ”
“A Kỳ, lúc em hôn anh có ghê tởm không?”
Tôi liếc hắn, nhớ lại một hồi, “Không có cảm giác gì.
12 Thời tiết ngày càng lạnh, cũng càng gần đến cuối năm, các đồng nghiệp phòng thiết kế muốn tổ chức một buổi tụ tập ăn nhậu.
Gần đây Trầm Trạch Nam rất bận rộn ở bên kia, không rảnh đến quấy rầy tôi, Diệp Du cũng lâu rồi không trở lại dây dưa, vì thế tâm trạng của tôi rất tốt, liền đồng ý tham gia lần tụ họp này ngay.
13 Khi Trầm Trạch Nam đưa tôi về đến nhà thì tôi đã không tỉnh táo được nữa, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nghe rõ hắn nói gì.
Tôi cảm giác được hắn đặt tôi lên giường sau đó dùng khăn ướt lau mặt cho tôi.
14 Khi tỉnh lại tôi thấy nhức đầu kinh khủng, thân thể thì bải hoải.
Giật giật cánh tay, bất ngờ chạm phải da thịt ấm nóng bên cạnh, tôi kinh ngạc nhảy dựng, nhanh chóng quay đầu nhìn sang.
15 Kể từ khi xác định quan hệ cùng Trầm Trạch Nam, tên này thực sự không lúc nào là không phát tình.
“Trầm Trạch Nam! Em kềm chế một chút được không?!” Tôi đẩy Trầm Trạch Nam ra, kéo drap giường nằm trở lại.
16 Diệp Du nằm nhoài lên người tôi khóc đã lâu, tôi vẫn duy trì trầm mặc.
Tiếng nức nở của cậu dần dần nhỏ xuống, một lát sau thì hoàn toàn không nghe gì nữa, tôi cúi đầu nhìn lại, phát hiện cậu vậy mà ngủ mất.
17 Những ngày nằm viện, Trầm Trạch Nam vẫn túc trực bên tôi từng phút từng giây.
Kỳ thật chuyện dạ dày co rút này nếu qua giai đoạn đau rồi thì cũng không sao, chỉ cần chú ý vấn đề ăn uống một chút, nhưng Trầm Trạch Nam vẫn nhất quyết muốn tôi nằm viện, còn tự ý đặt thêm bên cạnh một cái giường.
18 Ngày 30 tết này, tôi ở bên Trầm Trạch Nam cùng xem tiết mục cuối năm tại nhà.
Dựa vào người Trầm Trạch Nam, tôi trò chuyện với hắn câu được câu mất.