1 « Tôi về đây đã lâu rồi
Nằm trong cô tịch, nhớ người phồn hoa. »
"Kẻ nào yêu trước thì thua trước," Tạ Nhất nói, "Tôi sống hai mươi tám năm, cuối cùng cũng hiểu tường tận câu nói này.
2 Bắc Tân là khu nhà tập thể cục điện Đông Hữu cấp cho công nhân, là nơi các đồng nghiệp, hoặc gia đình các đồng nghiệp cúi đầu không gặp ngước mặt liền thấy.
3 Với chỉ số thông minh của Thôi Tiểu Hạo, nói thật cũng không nghĩ được kế sách gì hay.
Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ, sau giờ tan học, chỉ có mình Tạ Nhất làm trực nhật, học sinh khác đã ra về hết.
4 Chuyện xảy ra khi bé, với người sống trên đời, thật ra có bao nhiêu ảnh hưởng? Những nhà tâm lý học hẳn có nghiên cứu sâu sắc về chuyện này.
Còn đối với những kẻ thường dân như chúng ta mà nói, có lẽ sớm đã trả chữ trả nghĩa hết lại cho thầy cô, không còn nhớ cô giáo xinh đẹp nắn nót viết từng chữ cái lên trên bảng đen, quên mất hồi tiểu học học buổi sáng hay buổi chiều, cũng nhớ không nổi năm nào thì bắt đầu học môn tự nhiên.
5 Xét thấy đồng chí Vương Thụ Dân cứng đầu không chịu hợp tác, cùng cậu béo Thôi Tiểu Hạo dưới uy nghi của thầy giám thị chỉ khóc lóc mà không kể lể gì, cô Lý chủ nhiệm tức đến xì khói trên đầu, trông rất giống một cái ấm nước đang sôi.
6 Tạ Nhất hoảng hốt khi thấy mình bị bao vây. Cậu từng nghe nhắc tới về đám người này, là học sinh cấp Hai, mỗi ngày chẳng học hành, chỉ lo tụ tập chơi bời.
7 Vương Thụ Dân thì giống với thứ gì nhất?
Vương Thụ Dân như là mặt trời, không có thì khiến cuộc sống tối tăm buồn bã,
còn bằng đến gần thì lại đau đớn tổn thương.
8 Tạ Nhất không còn nhìn thấy gì ngoài quyển vở với cái nhãn tên đó, rồi tựa như ma xui quỷ khiến mà cầm nó lên, mở ra.
Tập vở con gái chỉn chu ngay ngắn, chưa bàn tới bìa bao màu sắc sặc sỡ xinh đẹp, chỉ với chữ viết thôi đã thấy có cảm tình, mỗi bài đều được giáo viên cho điểm A hoặc A+, nhưng Tạ Nhất lại chỉ thấy ngứa mắt.
9 Vương Thụ Dân không phụ sự mong đợi của mọi người mà đậu vào Lục Trung, đương nhiên cái cụm "không phụ mong đợi" ấy là đã nói quá nói hoa rồi. Theo như lời Vương Đại Xuyên thì là, miễn là học xong cấp Hai và cái thứ cắm trên cái cổ không phải là cái bô thì đều có thể thi đậu được vào cái trường đó.
10 Tạ Nhất hất cái móng vuốt của ai kia xuống, tròn mắt hỏi, "Sao cậu lại tới đây?"
Câu nói khiến Vương Thụ Dân không vui mà nhăn mặt, "Thế nào, chỗ này không chào đón đằng này à? Đâu đâu cũng bốc cái mùi sách vở! Nếu không tại cọp mẹ biểu thì đằng này cũng không lết tới đâu.
11 Vương Thụ Dân không vui là mấy. Chẳng biết Nhất Trung là chốn quái quỷ gì mà Tạ Nhất vốn luôn rất thân thiết với cậu ta, sau nửa năm không về nhà, liền thay đổi thành một người khác.
12 Anh hùng cứu mỹ nhân? Nuốt chẳng trôi cơn nghẹn? Xúc động là ma quỷ?
Thời niên thiếu chẳng biết đã đánh nhau bao bận, còn bằng lý sao tại sao, thì mươi mười năm sau nghĩ lại Vương Thụ Dân cũng chẳng rõ, chỉ thấy mọi chuyện bị phủ một lớp bụi mù.
13 Quân đội ư, ừ cũng là một nơi tốt. Đàn ông phải đi bốn bể, tay mang súng, vai gánh hành trang, miệng đếm một hai một hai, thời gian uốn nắn rèn đúc ra khí chất nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
14 Cô giáo chủ nhiệm dù sao cũng là dạy vật lý, thường theo chủ nghĩa duy vật, thỉnh thoảng mới mê tín một phen, duy tâm một bận, và đương nhiên có thể chẳng thiêng.
15 Tưởng niệm là gì?
Tưởng niệm vốn dĩ là chứng bệnh bắt rễ từ xương tủy, lúc mùa đông sẽ hóa thành khí lạnh toát ra khỏi cơ thể, khiến mỗi thốn thịt da máu huyết phải buốt rét đau đớn.
16 Hai hôm chờ đợi đó trời đặc biệt lạnh. Sáng sớm hôm ấy, Tạ Nhất xin nghỉ, vội vàng ra trạm xe lửa.
Hiện đang là ngày nghỉ, tuyết số 1 đông nghìn nghịt người, ai nấy cũng cố chen lấn và đẩy xô chèn ép người khác dẹp lép cả ra.
17 Người nào đó ở trong quân đội quá lâu, người nào đó ôm bực vào mình; Người nào đó sau ba năm mới gặp lại người nào đó, cảm thấy vừa thân vừa lạ; Người nào đó biền biệt ba năm tái ngộ người nào đó, nghe tim mình vừa vui vừa khổ, giây trước mắt còn cười thì giây sau mắt đã ngân ngấn nước, cuối cùng chỉ hóa thành lạnh lẽo.
18 Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhất để điểm tâm lên bàn, rồi nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi làm. Cửa kêu một tiếng, Tạ Nhất liền ngoảnh đầu lại nhìn Vương Thụ Dân đang ôm mền nằm co ro dưới đất, hoàn toàn không có ý tỉnh dậy, mới yên lòng đóng cửa mà đi.
19 "Đồng chí. . . Cố lên. . . Không biết. . . 400mlB. . . Nước muối sinh lý. . . "
Sao lại ồn ào thế này? Vương Thụ Dân mơ mơ màng màng nghĩ. Hắn ra sức mở mắt, nhưng cố thế nào cũng chỉ mở híp được một khe hở nhỏ.
20 Doanh trưởng Vương Thụ Dân xuất ngũ.
Từ ngày nhập ngũ tới buổi xuất ngũ, phỏng chừng gần mười năm. Mười năm trước hắn chỉ là một tên nhóc không phân biệt được bốn với sáu, là thằng lông bông chỉ học được nửa năm đầu cấp ba, vừa hời hợt vừa không văn hóa.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 22