41 Đã từng nghĩ tới hàng vạn kiểu gặp lại Tạ Thủ Chuyết. Vờ như xa lạ lạnh lùng lướt qua; hay sấn tới giáng một bạt tai vũ bão. Cũng chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ lại gặp nhau trong tâm thế này.
42 Tạ Nhất khẽ chớp mắt, mỉm cười rất tươi, khiến Vương Thụ Dân sợ hãi, đây là lần đầu cậu biểu hiện như thế trước mặt hắn. Nụ cười tươi tắn đẹp đẽ này làm hắn rùng mình thấy như có cơn gió lạnh thốc qua gáy.
43 Lưng Tạ Nhất đập vào tường, vết thương còn ứ máu làm đau, khiến cậu a một tiếng, Vương Thụ Dân lập tức khựng lại, lo lắng nắm lấy cánh tay cậu, "Cậu bị thương? Sao lại ngã từ trên lầu xuống? Đã đi bệnh viện chưa? Cậu như nào.
44 Tạ Nhất bước ra cửa khách sạn, Vương Thụ Dân ngồi ngoài cửa như ăn mày giật mình một cái, ngoác mồm không biết nói gì, vẻ mặt ngây ngô trợn mắt nhìn cậu.
45 Bước từng bước chắc, dạ thích lòng vui.
Không ai có thể hiểu câu nói này sâu sắc hơn Vương Thụ Dân.
Giữa tháng Giêng, Vương Thụ Dân thành công từ tên ăn mày ngày ngày xin ăn xin uống nhà Tạ Nhất lên khách quý được ôm hành lý dọn vào ở thẳng trong nhà.