1 “Công tử, ngài uống bát thuốc này đã rồi ngủ tiếp. Chủ tử nói, bây giờ ngài không thể so với trước đây, bệnh cũ từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
2 “Nhu nhi, canh mấy rồi?” Một tay bám trụ giường, một tay chống thắt lưng ngồi dậy, bụng căng ra nặng trĩu khiến y khó lòng ngủ được, kéo cái bụng đủ tháng chậm chạp đi đến trước bàn, tự rót một ly trà lạnh, ngón tay trắng nõn thon dài cầm chén trà Tử Sa, uống một hơi cạn sạch.
3 Trở lại phòng ngủ
“Nhìn xem, lạnh thế này… Đúng là chẳng biết yêu quý bản thân, ngươi không biết ngươi sắp sinh à…” Thấy tóc tai y hỗn loạn, hắn lại nhẹ nhàng hôn lên.
4 Kết thúc màn “yêu” kịch liệt, Diêu Phong đã mệt đến nỗi không nhấc nổi ngón tay, nhưng mà cơn đau ở bụng dưới khiến y ngay cả cơ hội mê man cũng không có, cơn đau khiến dạ dày y trở nên co rút.
5 “Tiểu An, giờ là mấy giờ rồi?” Thu hồi vẻ cô đơn chợt lóe, Lan U vẫn là kẻ khống chế cả ván cờ. Dường như vẻ yếu ớt kia chưa từng xuất hiện, hắn chớp mắt đầy tà khí, trong con ngươi màu hổ phách là ý cười lạnh thấu xương.
6 “Tiểu An, giờ là mấy giờ rồi?” Thu hồi vẻ cô đơn chợt lóe, Lan U vẫn là kẻ khống chế cả ván cờ. Dường như vẻ yếu ớt kia chưa từng xuất hiện, hắn chớp mắt đầy tà khí, trong con ngươi màu hổ phách là ý cười lạnh thấu xương.
7 “Lời ta nói… ngươi nghe rõ rồi chứ?” Ngồi trên ghế mếm ở gian ngoài, vẻ mặt lo lắng ban nãy đã biến mất sạch sẽ, tao nhã bưng chén trà, nhấp một ngụm, Lan U nhìn Nhu nhi, thấp giọng hỏi.
8 “Lan U ——! A —— cứu ta… Ta đau quá… Lan U… Ư, ô ——” Túm lấy ống tay áo Lan U, trầm trầm khóc nức nở. Từ khi quen biết Diêu Phong đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nước mắt của y, hứng thú dâng lên, nhưng ẩn chứa đâu đó là một cảm xúc quanh quẩn, lại không quá mãnh liệt.
9 Đỡ Diêu Phong, chậm rãi đi một vòng. Ban đầu mặc dù chính y muốn xuống giường đi lại một chút, nhưng sau một nén nhang, Diêu Phong cơ hồ không chống đỡ nổi nữa, cả người đều dựa vào Lan U.
10 Liễm Nhu luôn đứng canh bên ngoài, nghe tiếng thét bi thảm bên trong, trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng. Một công tử ngày thường ôn nhuận như ngọc, lạnh nhạt như nước, nhất định là đau đến cực hạn mới có thể như vậy.
11 “Ngươi nghe hết rồi?” Nhìn Diêu Phong nằm trên giường bị tra tấn thảm hại, gợi lên một ý cười tàn nhẫn, hắn không hề kinh hoảng chút nào, ngược lại có vài phần tiếc nuối.
12 Khi Diêu Phong lần thứ hai mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến y kinh ngạc. Đây là nơi nào? Vách tường loang lổ, tầm mắt mơ hồ, không khí có mùi khiến người ta buồn nôn, ôm bụng cổ ngồi dậy, lại kinh ngạc phát hiện mình không còn suy yếu như trước nữa.
13 “Chậc chậc, thân thể tuyệt vời thế này… Ngươi quả nhiên đáng để ta đổ tâm huyết nhiều như vậy mà!” Đặt tay lên cái bụng cực lớn của y, hung hăng ấn xuống, như là phát tiết nỗi chua xót và phiền muộn khó gọi tên trong lòng.
14 Lan U vẻ mặt như xem kịch vui, tháo xích sắt trói buộc y. Mất đi điểm tựa, người Diêu Phong mềm nhũn. Cái bụng cực lớn nện xuống mặt đất, đau đớn lại bạo ngược lan tràn, “A ——!” Không thể ngăn tiếng kêu thảm thiết, quả thực vô cùng thê lương.
15 “Chủ tử, nếu ngài không đành lòng, thì cứ để Tiểu An thay ngài đi nốt nước cờ cuối cùng này đi. ” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền từ phía ngoài vào.
16 Nghe Diêu Phong hét thảm, âm thanh như khoét vào trái tim hắn. Lan U cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, không phải vì hưng phấn, mà là sợ hãi. Thù sắp trả được, nhưng hắn lại cảm thấy cô đơn.
17 “Lan U… Lan U…” Run rẩy giơ tay lên, nắm lấy cánh tay Lan U, lúc này hơi thở Diêu Phong đã rất loạn, môi hé ra như muốn nói điều gì đó.
“Diêu, ta ở trong này.
18 Ôm đại nhi tử một tuổi, hắn lặng im đứng trước mộ phần Diêu Phong, tựa như đã trải qua hết đau thương của đời người.
“Diêu, ngươi có nhìn thấy nỗi hối hận ngấm sâu trong xương tủy ta không? Ta sống, chỉ để chứng kiến lại tất cả những gì chúng ta đã trải qua, lặp lại tưởng niệm về ngươi.