1 “Mình à, đã nói với em đừng cản anh, anh mẹ. . . nó hôm nay không trừng trị thằng ranh kia một trận tử tế, anh sẽ không mang họ Tịch!” Người đàn ông tay cầm chổi bởi vì là mùa hè nên mặc áo ba lỗ màu trắng, phối với quần cộc ngắn màu xám tro, lê theo một đôi tông nhựa đen, mang trên khuôn mặt đầy râu ria là lửa giận nồng đậm, hét lớn quơ cây chổi trong tay về phía cậu trai đứng cách đó không xa.
2 Có cái gì có thể buồn cười hơn so với việc mình vừa tỉnh dậy phát hiện mình biến thành một con bệnh xà tinh hay không?
Dù sao Tịch Lục sau khi trùng sinh là cảm thấy không có, sau khi Tịch Nam Phương bị Lục Quyên Quyên lấy lý do ngày mai con trai phải đi học nên phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai hẵng nói, Tịch Lục vẫn cảm thấy đầu mình bị vây trong trạng thái trống không.
3 Một giấc ngủ này của Tịch Lục rất thoải mái, cho nên khi đồng hồ báo thức vang lên, cậu thuần thục vươn tay ra ấn xuống nút dừng, mở mắt ra lại phát hiện trước mắt mình một mảng tối thui, dường như có cái gì đó ở trên mặt cậu, chặn tầm mắt của mình, cầm lấy cảm giác có chút vi diệu, Tịch Lục mở to đôi mắt còn có chút mê mang ra, sau đó lại nhìn thấy áo ngực ngày hôm qua rõ ràng mình đã đặt ở bên dưới gối đầu.
4 “Bé con, nhìn thấy không? Sau này nhất định không thể trở nên biến thái như vậy, biết chưa? Nếu như con trở thành như vậy, mama nhất định ném con vào trong thùng rác.
5 Đúng, thật là đáng tiếc.
Thật ra lúc Tịch Lục vừa tới trường học, bởi vì di truyền gen tốt của Lục Quyên Quyên, da trắng, mặt mày thanh tú, lúc cười lên hai bên khóe miệng còn có lúm đồng tiền, tóc lộn xộn màu đen, không dài không ngắn, lọn tóc vì ngủ không yên mà vểnh lên, ăn mặc cũng rất tốt, chiều cao cũng không tính là thấp, một mét bảy lăm, còn đang phát dục, vừa đứng ở bên trong đám nam sinh, cũng là đầy đủ tố chất có thể dẫn tới trái tim lan tràn của thiếu nữ, nói như thế nào cũng coi như là nam chính nam phụ tiêu chuẩn trong tiểu thuyết ngôn tình kia mà, hoặc là thâm tình chân thành, hoặc là lạnh lùng cao ngạo…
Cũng từng có mấy cô bé có ý tưởng với cậu, chẳng qua những ý nghĩ này vào ngày thứ hai Tịch Lục tới trường học đã bị phá vỡ.
6 Lúc đi đến lớp năm, Trứng Lùn gọi một nữ sinh, nhờ cô ấy giúp gọi Trần Giới đến.
Vừa dứt lời, đám người bên cạnh xem kịch vui kia càng thêm vui vẻ, không biết hôm nay Tịch Lục lại muốn chơi thể loại gì?
Từ chỗ ngồi hàng trước phòng học, Trần Giới chậm rãi đi ra, vào lúc nhìn thấy Tịch Lục, cô không có nhiều kinh ngạc, đáy mắt cũng không có toát ra cảm xúc chán ghét gì, da của cô rất trắng, thậm chí có thể nói là tái nhợt, ánh nắng rơi vào trên mặt cô, mặt cô tự hồ trong suốt, một đôi mắt hạnh lúc nhướn lên nhìn người làm cho người ta có một loại cảm giác ôn hòa, con ngươi như mực như vẽ, nhạt hơn màu sắc của người bình thường nhiều lắm, thoạt nhìn giống như là ao hồ, đôi môi hơi mỏng thì vẫn giữ độ cong tự nhiên nhất, gương mặt thon gọn cùng đường quai hàm xinh đẹp, mái tóc thẳng màu đen ngang vai trong ngày hè thoạt nhìn không nóng bức ngược lại có một loại cảm giác lành lạnh.
7 Tịch Lục quả thật không có ở trong giờ học, giống như trước kia đi đến lớp học của Trần Giới vụng trộm bò tới cửa sổ rình coi nữa.
Bạn hỏi cậu đang làm gì?
Câu đang làm • đề • luyện • tập •!
Không sai, cậu đang làm bài tập, làm một tao niên[1] chợt hiểu cuộc sống, cậu quyết định không bao giờ sống hoài thời gian nữa, nhất định phải làm ra một phần cống hiến của mình cho đất nước, ừm, không sai! Cậu gật gật đầu, cảm giác cả người mình đều phát ra tia sáng chói mắt, không chỉ “thật là đáng yêu”, còn “thật là đẹp trai”, dẫn đến nhìn những bạn học đang đùa giỡn bên cạnh kia, trong đáy mắt đều mang theo một sự không đồng ý, hứ, đám người môi cá nhám[2]kia ơi, ta không giống với bọn mi.
8 Trần Mãnh im lặng rồi.
Tịch Lục càng thêm một cái nấc cũng không nấc ra được, cậu chỉ có thể tự nhủ, “Không làm thì sẽ không chết”, “Bệnh xà tinh là không có cách nào ngày một ngày hai là bình phục ” “Mỗi ngày đều đang tự đổi mới giới hạn cuối của mình” “Mình cảm thấy mỗi ngày mình đều điên điên khùng khùng, có lẽ mình nên sớm thoát khỏi thế tục một chút” vân vân mây mây,
Trần Mãnh bị câu “bố vợ” kia của Tịch Lục làm cho vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, ông chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh con gái mình sau này và Tịch Lục ở chung một chỗ, là đau lòng.
9 Trần Mãnh đang chuẩn bị xuống lầu đi xem thử con gái mình đã trở lại chưa, lại nghe thấy trong hành lang có tiếng bước chân lên lầu, nhìn thấy mặt con gái, trái tim đang treo lơ lửng của ông rốt cuộc cũng buông xuống.
10 Gà xé phay xào ớt, thịt gà trắng trắng phối với chao nhà mình, cộng thêm ớt xanh xanh đỏ đỏ, phối với cơm trắng ăn vào cực ngon, đây là món ăn Tịch Lục thích ăn nhất, ăn từ nhỏ đến lớn, những ngày sau khi Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương qua đời, Tịch Lục hoàn toàn là ăn cơm không ngon, ra bên ngoài mua cơm ăn, đang ăn lại đột nhiên lỗ mũi cay cay.
11 Trần Giới vuốt ve ba người trên tấm ảnh này trừ mình ra, con ngươi màu mực ở dưới ánh đèn màu ấm mang theo vắng lạnh không giống với dĩ vãng, đã từng là tổ bốn người, hôm nay cũng chỉ còn lại cô và Tịch Lục.
12 Chân Tịch Lục hoàn toàn không nghe sai bảo chạy về phía trước, cậu chỉ biết hiện tại đầu cậu trống rỗng, duy nhất chỉ có một ý nghĩ, gặp Trần Giới.
Mà ba chữ này giống như là có người thúc giục ở bên tai cậu, buộc cậu tăng nhanh tốc độ.
13 Kết quả của trận ẩu đả này là cậu trai nói xấu Trần Giới bị Tịch Lục đánh sưng mắt và má phải, mà nhìn lại Tịch Lục bên này ——
Hoàn toàn thay đổi.
Vốn coi như là một thiếu niên xinh đẹp xanh mướt lại bị đánh thành anh Trư sưng mặt sưng mũi, hỏi cậu vì sao lại như vậy, Tịch Lục nhất định sẽ trả lời bạn một câu: “Mẹ nó mày thử bị một đám người đánh xem, mày cũng biến thành như vậy, đám Trứng Lùn chỉ kéo người, bỏ mặc chắn thương.
14 Trên người Trần Giới có hương bột giặt còn có mùi vị đại dương, chỉ cần cô vừa đến gần, dường như là không khí xung quanh trở nên không giống với lúc trước.
15 Tịch Lục bởi vì những lời này của Lục Quyên Quyên, mà mất ngủ.
Cậu cũng không lập tức phản đối lời Lục Quyên Quyên ngay, bởi vì cậu biết tình huống của bãi than đá, vào ngày Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên bởi vì tai nạn giao thông mà gặp chuyện không may, cậu biết, thật ra việc quay vòng vốn bãi than đá của Tịch Nam Phương xuất hiện vấn đề, mà Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên xảy ra ngoài ý muốn cũng chính là vì ngày đó vội vàng đi bãi than đá mà tạo thành.
16 Tịch Lục vội vội vàng vàng nói với bên ngoài: “Trứng Lùn, chao ôi, mày đợi đã, hai người chờ một chút, tao lập tức tới ngay, chờ một lát. ” Rồi lập tức lại vọt vào trong phòng vệ sinh, soi gương, lúc nhìn thấy mặt mình, lập tức hết hy vọng rồi, sau đó tùy tiện gảy tóc mình lộn xộn một chút, bộ mặt nhấp nhô như vậy, nói như thế nào cũng không đẹp trai được.
17 Cậu cũng không có nói chuyện mình có lẽ sẽ chuyển nhà cho Trần Giới còn có Trứng Lùn, có một số việc, nói muộn chút cũng không đau lòng khổ sở như bây giờ nói sớm, chỉ cần hiện tại trôi qua thật tốt là được.
18 Lúc Tịch Lục đi vào lớp học, trong lớp mấy nam sinh bình thường coi như là nói chuyện được liền cùng nhau trêu chọc cậu gào lên: “Anh hùng của chúng ta tới rồi, mau, nghênh đón!”
Nghe đám nam sinh kêu gọi, một số nữ sinh cúi đầu bắt đầu cười lên khe khẽ.
19 Lúc tan học, Trứng Lùn một bộ dáng hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới Tịch Lục, cố gắng làm ra một loại cảm giác thanh cao lãnh diễm mĩ, để cho Tịch Lục cảm giác được cậu ta đang tức giận, cho nên hôm nay cậu ta cũng không mặt dày mày dạn sáp lại gần Tịch Lục cùng đi trở về nữa.
20 Sau khi Trần Giới đeo kính bơi và mũ bơi xong, là người đầu tiên nhảy vào trong nước, từ một đầu bơi qua đầu bên kia.
Lúc Từ Diêm Á ép chân lộ ra một vẻ mặt đau khổ với Tịch Lục và Trứng Lùn, gương mặt xinh xắn bởi vì biểu cảm phong phú mà lộ ra vẻ rất đáng yêu, Trứng Lùn khoa trương giơ ngón tay cái lên với cô nàng, sau đó đáng khinh khoe khoang với Tịch Lục nói: “Thấy không, mị lực của tao đây thật lớn, Từ Diêm Á vừa mới quen tao không bao lâu, đã làm mặt quỷ với tao, tao vẫn là quá lợi hại rồi.