1 TA MUỐN NHÂN GIỚI QUYẾN RŨ HẮN Không biết bắt đầu từ khi nào, những người đi ngang qua sông Vong Xuyên đều gọi ta là đá Tam Sinh. Kể từ đó, có kẻ khinh bỉ ta, trước mắt ta có người tay nắm tay với người có duyên kiếp trước, có người lại gào khóc thất thanh.
2 GỌI TA MỘT TIẾNG "NƯƠNG TỬ" ĐI Sau khi ta sắp xếp xong xuôi công việc ở Minh phủ, Diêm Vương tự mình ấn vào gáy ta ba ấn, mỗi một ấn là một kiếp sống ở Nhân giới.
3 KHÔNG AI XỨNG VỚI TA NGOÀI TAM SINH Kinh thành, đối với ta cũng không xa lạ gì. Ta từng bị lão hòa thượng đuổi mấy vòng kinh thành trong suốt mấy tháng liền, nên đã đi qua rất nhiều nơi, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
4 MẠCH KHÊ, CẢ ĐỜI TRƯỜNG AN Sẩm tối, Mạch Khê vội vã trở về. Ta dựa trên nhuyễn tháp, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục đọc thoại bản. Hắn đứng ở cửa một lúc, dè dặt lại gần ta.
5 LÀ HẮN ĐANG BẢO VỆ NGƯƠI ĐẤY Vừa bước vào Minh phủ, sau gáy ta hơi nóng nóng một chút. Là một trong ba dấu ấn mà Diêm Vương tạo ra sau gáy ta đã biến mất, điều này chứng tỏ ba kiếp mà Mạch Khê hứa cho ta đã có một kiếp luân hồi.
6 TRỌNG HOA TÔN GIẢ Ta cũng không biết rằng chờ đợi năm mươi năm lại “gian nan” như vậy. Sau khi kết thúc thời hạn thi hành án, ta chào tạm biệt Diêm Vương rồi đi đầu thai.
7 THIÊN TỎA THÁP BỊ HỦY Kiếp này, Đại quốc sư tên là Hô Di, là một lang yêu (yêu quái sói). Ta nhảy lên xé sạch toàn bộ bùa chú dán trên người hắn. Hô Di ngạc nhiên nhìn ta, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa chút sợ hãi.
8 CÓ LẼ SỰ THẬT LÀ TÌNH KIẾP Phá hủy Thiên Tỏa tháp, ta cũng không có ý muốn chạy trốn khỏi Lưu Ba. Ta nghĩ, mặc dù kiếp này Mạch Khê không thích ta, nhưng cũng không thể để hắn rơi vào tay kẻ khác.
9 TA VỚI NGƯƠI CÓ TỪNG QUEN BIẾT Ta nấp trong bóng tối, gần như che khuất thân mình, ngồi xổm nghe bọn họ nói chuyện. “Sư huynh!” Đạo cô vội vàng nói, “Nay lang yêu xâm chiếm, sao huynh có thể để yêu vật không rõ lai lịch kia ở lại nơi này.
10 KIẾP NÀY CHÀNG KHIẾN NGƯỜI TA KHÔNG THÍCH NỔI Từ đó về sau, ta không còn trông thấy Trọng Hoa, dường như hắn rất giận ta, hoặc có thể nói là ở kiếp này, cho tới bây giờ hắn chưa từng thích ta.
11 TAM SINH, LÀM LIÊN LỤY TRĂM HỌ RẤT ĐÁNG XẤU HỔ Lúc ta bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn về Minh phủ, trên cổ lại bỏng rát. Đến khi ấy ta mới nhận ra, ta và Mạch Khê, chỉ còn có thể ở bên nhau một kiếp nữa.
12 ÔI, DUYÊN PHẬN Ngày hôm sau, quả nhiên hắn vẫn còn ở đó. Nhưng ta cũng không thể ném hắn ra ngoài như suy nghĩ đêm qua được. Vì… Mạch Khê túm chặt ống tay áo của người đang hôn mê bất tỉnh kia, vẻ mặt luống cuống nhìn ta, nôn nóng muốn ta qua giúp gã.
13 MẠCH KHÊ, ĐỪNG SỢ Sáng sớm hôm sau, Lưu chưởng quầy tới tìm ta, cầm mấy vò rượu trống không đến trước mặt ta, dáng vẻ khóc không ra nước mắt. Ta thở dài, ra vẻ không biết phải làm sao nói: “Rượu đế quá nặng, ít người thích, chúng ta đổi qua bán rượu Thiệu Hưng.
14 HÓA RA LÀ NGƯỜI Ta nghĩ rằng, một mình ta có thể dễ dàng thoát thân, chỉ cần dùng thuật độn thổ, là có thể đuổi theo Mạch Khê. Nhưng mọi chuyện đều không diễn ra theo ý muốn của ta.
15 KHÔNG ĐỔI Mạch Khê thành thân rồi ư? Ta ngơ ngác hết nhìn Mạch Khê lại quay qua nhìn nàng kia. "Mạch Khê!" Thấy Mạch Khê đi vào, nàng kia vui mừng đứng dậy, nhưng đến khi thấy ta, ngẩn người, do dự nói: “Nàng là…”Ta ôm chặt cổ Mạch Khê không buông: “Ta tên là Tam Sinh.
16 BẤT TỬ Moi tim. Diêm Vương nghiêm trang viết xuống hai chữ. Ta quỳ gối dưới điện Diêm Vương, lần đầu dập đầu trước mặt Diêm Vương. Ta ở Nhân gian giết mấy nghìn người, đã quấy nhiễu trật tự luân hồi.
17 XA NGƯỜI MÌNH THƯƠNG Màn đêm tĩnh lặng bao phủ kinh thành. Người phu canh ngáp một cái, gõ kẻng báo hiệu đã tới canh ba, đi vòng qua hẻm nhỏ sau phủ Tướng quốc, uể oải lặp lại tiếng kẻng.
18 MẠCH KHÊ Khi phần hồn của Mạch Khê lung lay rời khỏi thân thể người phàm, Vũ Khúc Tinh Quân đã đứng chờ ở giữa không trung. “Cung nghênh Thần Quân trở về.
19 TI MỆNH TINH QUÂN TỰ VẪN Ti Mệnh đã chết. Thật ra thì cũng coi như không phải là chết. Chẳng qua do nàng không cẩn thận rơi xuống Túc Tiên đài rồi ngủ thiếp đi mà thôi.