41 Thành phố D, thành thị tuyến một toàn quốc, tiết tấu cuộc sống nhanh, nhà cao tầng, cao ốc chi chít.
Cảm giác đầu tiên của Tịch Lục đối với thành phố này chính là như vậy.
42 Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, mọi người không có mấy người biết, Tịch Lục cũng không cần ngu ngốc đứng ở trên bục giảng làm một đoạn tự giới thiệu, cậu yên lặng đi vào, sau đó nhìn thấy góc có một chỗ trống, bèn ngồi xuống, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
43 Trần Giới lại là bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, những năm gần đây cô luôn ở trong một cơn ác mộng giống nhau, cô chìm vào trong nước, hít thở không thông, cơ thể từ từ chìm xuống, thậm chí cô đã cảm giác được tử vong, ngay tiếp theo không thể hô hấp, tựa hồ đã không còn thống khổ như vừa bắt đầu rồi.
44 “Tịch Lục, phát ngốc gì với di động thế? Vào giờ thể dục rồi. ” Chân Tần ở bên cạnh vỗ vỗ vai cậu, gọi Tịch Lục một tiếng.
Tịch Lục nhìn ảnh Trần Giới trên di động, trả lời: “Trứng Lùn, đừng phiền tao.
45 Có vài người một ngày không tìm chết thì sẽ chết, Tịch Lục đã thuyết minh hoàn mỹ lời này, rõ ràng số lần chơi bóng rổ có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn muốn tự sướng mình được Rukawa Kaede[1] nhập vào thân, bị đồng đội đuổi ra khỏi sân, Tịch Lục chỉ có thể ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn đám nam sinh kia “thanh xuân tự do”[2] ở trên sân bóng.
46 Tịch Lục có cái mẹt ẻo lả thiếu đòn nhìn vẻ mặt trống rỗng kia của Chân Tần, cảm thấy đối phương là đã gián tiếp chấp nhận sự thật này, tâm đã chết.
Lúc này, từ trong gian phòng trong cùng đi ra một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen, bản mặt công thức hoá nói: “Chào các bạn, tôi là Cali, mời các vị ở đây điền bản khai một chút, sau khi giao cho tôi, chúng tôi sẽ tiến hành phỏng vấn từng bước.
47 Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên cơm nước xong xuôi, không có nhàn rỗi, Tịch Nam Phương mở máy tính ra, tựa hồ chuẩn bị bàn một chút công việc cùng người khác qua video, Lục Quyên Quyên thì cầm một sấp giấy thật dày, sửa sang lại.
48 Tịch Lục ngồi trên ghế ở quảng trường, chờ Chân Tần gọi điện thoại, mới đợi không đến mười phút, đã nghe thấy từ rất xa có người gọi tên mình, cậu nghiêng mặt qua, liền nhìn thấy Chân Tần.
49 Lúc xem ảnh, Tịch Lục cảm thấy mình vô cùng thê thảm, bèn không đi tham gia náo nhiệt, trái lại Chân Tần cùng một người khác chạy qua, xem ảnh trong máy vi tính, Chân Tần phát ra vài tiếng rú quái dị, sau đó điên cuồng vẫy tay với Tịch Lục cách đó không xa, nói: “Tịch Lục, lại đây, lại đây, cho ông xem cái này.
50 Buổi sáng thành phố A, mùa thu còn có ấm áp, không giống với thành phố D mưa dầm cả ngày, nơi này vẫn ấm áp, thỉnh thoảng giữa trưa còn có người mặc áo cộc ra đường.
51 Khi Tịch Lục từ trên tàu hỏa xuống, là sáu giờ sáng, tối qua ngồi tàu hỏa mười hai giờ, vừa tỉnh dậy đã từ thành phố D đến thành phố A, cậu nhìn đồng hồ, ngày mười tám.
52 Sáng sớm, Trần Giới đi trên đường có chút hoảng hốt, sắc mặt của cô thoạt nhìn tái nhợt hơn trước, mái tóc màu đen cùng với gương mặt màu trắng kia, có một loại cảm giác bệnh trạng, cánh tay trắng nõn lộ ở bên ngoài bị gió buổi sáng hơi se lạnh thổi vào có chút lạnh, thời tiết hôm nay ở thành phố A là trời âm u ít thấy, có một loại cảm giác sắp sửa có mưa tới, âm âm u u, lúc đi tới trường học, cô ngồi vào vị trí trên bàn, trong phòng học chỉ có một mình cô, cô nhìn đồng hồ, sáu giờ mười phút sáng.
53 Trứng Lùn vươn tay một cái tát đẩy tay Tịch Lục ra, cả giận nói: “Đừng đụng đầu tao, còn muốn cao lên đấy, lỡ như bị mày vỗ không cao lên được thì làm thế nào?”
Tịch Lục cười, nói: “Sao tao cảm thấy mày vẫn thấp.
54 Được rồi, Tịch Lục đương nhiên không đánh chết được người ta, không chừng đến cuối cùng còn bị người ta tẩn gần chết, lúc từ mặt đất ngọ nguậy đứng dậy, Trần Giới móc khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cậu.
55 Cũng không biết ngồi bao lâu, chủ nhiệm lớp cũng chưa trở lại, Tịch Lục đứng lên, nhìn đồng hồ, mười giờ năm mươi, cách giờ tan học còn có hơn một giờ, bảo cậu một mực đợi nơi này cũng thật sự là không thú vị, chủ nhiệm lớp có tiết đã đi rồi, cậu suy nghĩ một chút, đeo balo của mình, rồi đi xuống lầu.
56 Ừm, trong cuộc đời bạn có thể bởi vì một người chiếu sáng lên mình lên khắp bầu trời hay không, khi bạn vốn cho là mình vĩnh viễn sẽ sống ở trong góc tối, sau đó hối hận sống tiếp, người kia đột nhiên chìa tay ra về phía bạn, nói cho bạn biết, không sao, bất kể thế nào, tôi cũng sẽ giúp bạn.
57 Khi Trần Giới nhận quà tặng, Tịch Lục cũng không biết nên nói những gì rồi, bởi vì dựa theo kế hoạch của cậu là, sẽ mang Trần Giới đi chơi, nhưng trọng điểm là cậu quên mất một chuyện, lúc cậu viết kế hoạch, vậy mà quên viết rốt cuộc sẽ mang Trần Giới đi chỗ nào chơi?
Trần Giới cũng im lặng, cô cũng không có ý lập tức mở quà ngay, hai người đi song song, lâm vào một vòng tròn kỳ quái, trầm mặc đến một loại cảnh giới.
58 Khi Tịch Lục đang chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, điện thoại của Trần Giới vang lên, cô nhận điện thoại, vâng hai tiếng, rồi cúp máy, quay đầu nói với Tịch Lục: “Muốn đi nhà tôi không?”
Tịch Lục gật gật đầu, nghĩ tới đồ ăn hương vị thơm ngon của Hà Tình, nhưng là sau khi gật, lại nhanh chóng lắc lắc đầu, cậu lại nghĩ tới quả đấm cứng rắn của Trần Mãnh, loại cảm giác đau đến cực lạc này, Tịch Lục vẫn là có chút không chịu được.
59 Trần Giới bưng một bát nho, đưa cho Tịch Lục, bên trên quả nho có giọt nước trong suốt, Tịch Lục ngẩn người, lập tức đỡ lấy, sau đó nói với Trần Giới: “Trần Giới, cậu ăn chưa?”
Đôi mắt hơi mang theo trong trẻo lạnh lùng của Trần Giới chứa đầy ý cười, cô nói: “Đây là cho cậu ăn.
60 Tịch Lục cứng đờ cổ từ từ quay đầu nhìn Trần Mãnh đột nhiên xuất hiện ở phía sau mình, một đôi mắt trợn to, sau đó nhảy ra sau mấy mét, vươn tay, chỉ vào Trần Mãnh, nói lắp bắp: “Bố… bố… bố bố bố… … bố… … bố…”
Trần Mãnh xắn xắn cổ tay áo, Tịch Lục lập tức co rút hoa cúc, sửa miệng nói: “Chú! Chú làm con giật cả mình!”
Trần Mãnh nói: “Thằng chết tiệt, vừa rồi mày định gọi tao là gì?”
Tịch Lục nhìn xung quanh một lần, sau đó nhanh chóng tìm ở trong đầu đáp án, cậu nói: “Đương nhiên là, càng ngày càng đẹp rồi, Trần Giới! Con là đang định nói câu đó.