61 Đang đi trên đường, Tịch Lục hắt xì một cái, tay hơi lạnh, cậu đặt tay vào giữa cổ ủ ấm, xúc cảm lạnh như băng cùng một chỗ với làn da trên cổ, cậu vươn tay, nhìn chiếc nhẫn màu trắng bạc trên ngón tay mình, cho dù thời tiết hôm nay không tính là tốt lắm, cậu lại vẫn nhếch miệng cười, không khỏi cảm thấy vui vẻ.
62 “Ai ai ai, đau!” Tịch Lục được Lục Quyên Quyên đỡ từ trên giường dậy, đau đến gào rú.
Lục Quyên Quyên đau lòng nhìn Tịch Lục, sau đó nói: “Sớm biết như thế lúc trước cần gì phải như vậy, con đã nằm lâu như vậy rồi, còn tiếp tục, bằng không chúng ta đi bệnh viện ở đi.
63 Tịch Lục lên trên xe, đứng ở nơi đó, vẫn cảm nhận được tấm mắt gây rối đến từ bốn phương tám hướng, thế này thì cũng thôi, bên cạnh còn có một người dùng ánh mắt vô cùng oán niệm nhìn chằm chằm vào miệng của cậu, không sai, là miệng.
64 Còn may mấy ngày này nằm ở trên giường, Tịch Lục dựa vào móc phơi quần áo coi như là đọc được một chút sách, dựa theo tiến độ chương trình học, vậy mà tự học xong cả chương trình học mấy ngày này và cả tháng sau, khi nhìn giáo viên giảng bài giao đề ở trên bục giảng, Tịch Lục lập tức nhìn ngay ra đáp án, loại cảm xúc tự hào này, làm cho cậu không kiềm hãm được muốn đi tìm Chân Tần biểu đạt một chút.
65 “A!!!! Cậu gạt tôi! Cậu gạt tôi!!! Đây không phải là sự thật!!!” Tiếng kêu rên của Trì Tâm Tâm hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của học sinh xung quanh qua, Tịch Lục vốn định không để ý đến cô nàng, làm bộ như không quen biết, nhưng là cô nàng cứ đứng ở đó khóc không ngừng, cuối cùng Tịch Lục bước nhanh đi qua, đen mặt lôi kéo Trì Tâm Tâm đi về phía lớp học của cô nàng.
66 “Tịch Lục à?” Trần Giới nhẹ nhàng cười lên, nói.
Tịch Lục vội vàng trả lời: “Đúng vậy, Trần Giới, cậu biết giải thi đấu bơi lội toàn quốc này không? Cậu có tham gia không?” Lúc cậu hỏi một câu cuối cùng, trong giọng nói mang theo thấp thỏm còn có một chút kích động.
67 Cậu chạy gấp, lúc nào đụng vào người tới từ phía đối diện, sau đó vội vã nói với bọn họ một câu, “ngại quá” hoặc là “xin lỗi”, rồi lại tiếp tục tìm người.
68 Đi ở trên đường phố thành phố D, một đám học sinh đến từ thành phố A lộ ra vẻ vừa mới lạ vừa kích động, cảm giác giống như là đi ra khỏi tháp ngà, nhà cao tầng ở nơi này cũng thật nhiều.
69 Chân Tần vừa mới rời đi, chỗ ngồi bên cạnh Tịch Lục lại trầm xuống, cậu quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tinh xảo tựa như búp bê kia của Chris, Chris chớp chớp đôi mắt màu trà với cậu, sau đó nhẹ giọng nói: "Nếu tôi không có nhớ lầm, cậu là Tịch Lục trung học XX nhỉ, cậu ở thành phố A rất.
70 Tịch Lục đuổi theo dọc theo tuyến đường Trần Giới các cô vừa mới đi, không qua bao lâu đã đến trung tâm bơi lội, nghĩ rằng Trần Giới bọn họ có lẽ đi huấn luyện rồi, cũng không suy nghĩ gì nhiều, liền trực tiếp mua vé đi vào.
71 Trần Giới nhíu mày, vẻ mặt vẫn không có bao nhiêu dễ nhìn, cô nói: “Bạn cháu không muốn học bơi lội, cảm ơn ý tốt của chú nhiều. ”
Huấn luyện viên líu lưỡi, sau đó gật gật đầu, nhìn Tịch Lục một cái, rồi quay đầu tiếp tục đi dạy đám bạn nhỏ của ông.
72 Tịch Lục mang theo Trần Giới đi dạo khắp chợ trung tâm thành phố D một lượt, thật ra cho dù là Tịch Lục, đến tận bây giờ cũng không tính là thông thuộc thành phố D, sau khi đưa Trần Giới về đến Vạn Tiệp, Tịch Lục nhìn cô đi vào khách sạn.
73 Cùng Lục Quyên Quyên tập luyện một buổi tối, Tịch Lục mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, tắm rửa xong, ngã nhào luôn xuống giường, cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn ra, soạn một một đống chữ, muốn gửi cho Trần Giới, cuối cùng xem đi xem lại cảm thấy mình quá dài dòng, lỡ như làm cho Trần Giới phiền thì làm thế nào, lại bắt đầu cắt giảm không ngừng, đến cuối cùng chỉ để lại hai chữ, ngủ ngon.
74 Bởi vì mấy ngày nữa Trần Giới sẽ phải thi đấu, Tịch Lục cũng không có đi tìm cô, cậu biết hiện tại tâm tình của Trần Giới nhất định rất phức tạp, để cho cô nghỉ ngơi thoải mái một chút cũng là tốt.
75 Tịch Lục không nghĩ tới cho dù là mình đã rời khỏi thành phố A, cũng không trốn thoát khỏi ma chú bông tua cổ vũ màu hồng này, cậu cũng là say rồi.
Huấn luyện viên nói với bọn họ: “Các cậu cần phải làm chính là khi học sinh trường chúng ta đi ra, reo hò cổ vũ, cái khác thì không cần.
76 Chỉ có một vòng đấu loại, Trần Giới làm sao có thể thua chứ, cô dẫn đầu tổ vòng đấu loại, trực tiếp thẳng tiến vào trận chung kết.
Cùng lúc đó, Chris chạy từ bên ngoài tới, cô hoàn toàn không luống cuống, phảng phất như hoàn toàn không hề để ý mình đến muộn hay là như thế nào, sau đó các huấn huyện viên đội cô vội vội vàng vàng nghênh đón, nói với Chris vài câu, Chris gật gật đầu, ở bên bờ ép chân mấy cái, rồi đi tham gia vòng đấu bảng.
77 Kris vất vả lắm mới thoát thân từ giữa đám người kia ra, len lén rời đi từ cửa sau, cho đến sau khi nhìn không thấy bao nhiêu người, nụ cười trên mặt Kris mới dần dần biến mất, thay vào đó, là mi tâm nhíu chặt, vươn tay xoa xoa cánh tay của mình, rất đau, vừa rồi không biết là ai xô đẩy, một nữ sinh lập tức đụng phải tay cô, cô đau đến lui về sau một bước, mà lại còn phải giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ, đi hỏi người kia có sao không?
Kris đạp mặt đất mấy phát, sau đó chân của mình tương ứng cũng rất đau.
78 Kris đối với cử động của mình cũng rất kinh ngạc, cô vươn tay, nhìn cánh tay mình một chút, bởi vì vụ va chạm ngày hôm qua, đã để lại một vết ứ bầm không tính là nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, cũng sẽ không chú ý tới, huống hồ chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thi đấu.
79 Trần Giới quay đầu nhìn thoáng qua Kris, trong mắt của cô hiện lên vẻ tương tự với đồng tình, sau đó trong nháy mắt lại giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
80 Tịch Lục nhìn đồng hồ, lúc này Trần Giới hẳn là đã ngồi lên xe lửa trở về rồi nhỉ, bây giờ cô ngồi cùng những người khác của trường học, có lẽ cô sẽ không nói chuyện, người xung quanh đều đang nói chuyện phiếm, cô sẽ chỉ nhìn cảnh sắc bên ngoài, sau đó vẫn tồn tại không hòa đồng.