1 Tôi có một cái tên rất đặc biệt – Lưu Ly! Đôi khi có người còn gọi tôi là Hoa Lưu LyLũ con gái trong lớp tôi, thường trầm trồ khen ngợi sao tôi lại có cái tên đẹp thế, tên gọi của một loài hoa cánh nhỏ màu xanh, màu vàng hay màu tím.
2 Sau ngày mẹ mất, tôi tự hứa với bản thân mình là sẽ không buồn phiền nhiều nữa, vì tôi là Lưu Ly mạnh mẽ mà. Tôi vẫn sẽ đi học, sẽ đi chơi, vẫn sẽ vẽ, vẽ thật nhiều là đằng khác.
3 Có ai đó đến với cuộc đời bạn như những tia nắng, những cơn gió, những cơn mưa mùa hạ! …Nhưng rồi, ngay sau đó, người ấy bỏ đi, bỏ ta lại với những kỷ niệm chẳng thể nào quên được.
4 Tôi đã để ý tới cậu ấy ngày từ những ngày đầu tiên tôi bước chân vào lớp. Tôi thích nhìn cái cách cậu ấy độc thoại với một thứ gì đó, như một con gấu nhỏ, một sợi dây chuyền và một bức ảnh chụp chung với mẹ cậu ấy.
5 Dòng đời luôn đổi thay, là những vòng xoáy. Chúng ta đâu biết được phía trước sẽ xảy ra những gì, những việc gì đang tới? Nó tốt đẹp? Hay khủng khiếp? Cẳng bao giờ chúng ta biết được.
6 Tôi sang tiểu bang Ohio ( nằm ở phía đông bắc nước Mỹ) và theo học vẽ tại một trường đại học về nghệ thuật, tôi không bao giờ từ bỏ niềm đam mê của mình.
7 Ohio là một tiểu bang nằm phía đông bắc nước Mỹ, gần với Canada. Tên gọi “Ohio” theo tiếng Iroquois có nghĩa là: “Sông Đẹp”. Ohio do chịu ảnh hưởng của kiểu khí hậu ôn đới lục địa, nên có một mùa đông cực kỳ khắc nghiệt.
8 Có những chuyện ta cứ dặn lòng mình phải cố gắng quên ngay đi, đừng nghĩ tới nhiều nữa, cứ mãi nhớ nhung cũng đâu có giải quyết được việc gì, nó càng làm cho ta thêm đau buồn, thêm lạc lõng, cô đơn mà thôi! Ngày chủ nhật July rủ tôi đi shopping! Cô ấy luôn luôn là tín đồ mua sắm mà, cô ấy luôn cập nhật một cách nhanh chóng nhất có thể những style mới nhất hay xu hướng thời trang của năm nay! July còn dự định sẽ đi học một khóa về thiết kế thời trang, bởi tôi biết ước mơ cháy bỏng của July là được tới thành phố Milan- thiên đường thời trang của thế giới!Lúc ra về tôi rủ July đi ăn ở một nhà hàng ăn Việt Nam hiếm hoi trong thành phố này, quán ăn nhỏ đó nằm sâu trong một con hẻm hơi tăm tối.
9 Vào một buổi chiều đầu tháng 12 lạnh giá! Tôi nhận được một bức thư tay của ba viết gửi cho tôi. Bên ngoài kia tuyết rơi dày đặc, khoảng hai tuần nữa thì chúng tôi sẽ được nghỉ lễ nhân dịp Giáng Sinh!Trong thư ba nói ông vẫn khỏe, mặc dù trời lạnh nhưng ông vẫn vào rừng nhặt củi được.
10 Khi đang chuẩn bị đi ra ngoài thì anh Dương hỏi tôi- Dạo này em có vẻ hay đi với chàng trai châu Á đó nhỉ?- Em cũng mới quen thôi anh- Tôi cười- Người Việt Nam phải không?- Đúng rồi anh!- Cậu ta cũng là du học sinh à? Anh Dương hỏi tiếp- Không anh…Cậu ấy sinh ra và lớn lên tại đây và chưa bao giờ tới Việt Nam cả!- Ra vậy! Anh Dương cườiTôi cũng vậy!- Nhớ về sớm đó nhé.
11 Anh Dương gọi điện cho ba và nói với ba về chuyện của tôi. Tôi trách anh ấy vì tôi thấy chuyện tôi bị ngất cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là do tôi chưa quen với thời tiết ở đây và bị kiệt sức thôi.
12 Tôi hơi ngờ ngợ về người đàn ông lạ gọi điện cho tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác ông ta đúng là đang có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi thật! Tôi quyết định đi tới địa chỉ mà ông ta nhắn lại cho tôi, quán cà phê số 8 gần hồ Erie!Khi tôi bước chân vào trong quán, tôi nhìn xung quanh để tìm ông ta.
13 Tôi đến quán ăn Việt Nam nhỏ đó vào một buổi chiều ảm đạm, những đám mây xám xịt một màu, y như tâm trạng của tôi vậy. Những buổi điều trị tâm lí song song với đó là những đợt hóa trị chẳng đem lại hiệu quả nào cho tôi cả, thậm chí tôi cảm thấy nó thực sự rất tồi tại.
14 July Lần đầu tiên tôi gặp Lưu Ly ở trường quốc tế bên Việt Nam! Tôi thấy cô ấy luôn là một cô gái mong manh, yếu đuối như loài hoa mang tên cô ấy vậy, nhưng khi nói tiếp xúc với cô ấy một thời gian dài thì tôi mới biết đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài thôi, Lưu Ly thực sự rất mạnh mẽ, cam chịu và vươn lên mọi khó khăn trong cuộc sống, vì tôi biết cô ấy có một quá khứ với nhiều mất mát, khi những người thân yêu bên cạnh lần lượt bỏ đi.
15 DuyKhi con người ta đau khổ và tuyệt vọng, thông thường người ta tìm cách để giải khuây ình bằng việc đắm chìm vào một thứ gì đó để lãng quên đi, như rượu chẳng hạn…Chưa bao giờ anh cảm thấy cuộc sống của mình tồi tệ đến như vậy…Duy luôn nói cười vui vẻ, như để khỏa lấp đi những nỗi niềm trong lòng, từ lúc bé anh đã như thế rồi, mỗi lần buồn anh thường trốn ở một nơi nào đó, tự gặm nhấm nỗi đau, nếu chia sẻ với ai thì chỉ có cha Pie thôi.
16 *** Hai người đàn ông, một già một trẻ ngồi trâm ngâm trong căn phòng, mỗi người nhìn về một hướng. - Bây giờ, ông có thể trả lời mọi câu hỏi của tôi rồi chứ? Duy lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
17 ***“Nếu còn có ngày mai, em sẽ lại dạo bước cùng anhNgắm bông tuyết rơi vào những ngày đầu mùaAnh nhìn em rồi lại bông đùaMọi lỗi lầm rồi sẽ được thứ thaNếu còn có ngày mai em sẽ ở bên cạnh anhNắm chặt tay anh đi từ đông qua hạAnh sẽ là…sẽ là tất cả!Thế giới vui vầy trong trái tim của em…!…Nếu như còn có ngày mai”Tôi và anh Dương đáp xuống sân bay vào một buổi chiều cuối đông trời ảm đạm, những cơn mưa phùn lất phất, lạnh lẽo như giăng kín, bủa vây cả đất trời…!Cuối đông rồi mà sao những cơn gió vẫn lạnh buốt!Chúng tôi trở về thung lũng Lưu Ly ngay sau đó, tôi và anh Dương đã chuẩn bị ọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra với ba tôi! Anh Dương bảo với tôi cứ để anh ấy lo, tôi không cần phải nói gì cả, anh ấy sẽ nói cho ba hiểu mọi chuyện, nhưng tôi vẫn cứ lo lo!Chỉ tới khi, tôi nhìn thấy sự lặng im của ba, đôi mắt ông cứ đăm đăm nhìn về một phía, thì tôi biết rằng ba đã hiểu rõ mọi sự! Tôi lo lắng nhìn ông, những vết nhăn hằn lên dấu vết của thời gian, như hiện rõ trên khuôn mặt ông, cả cuộc đời trải qua bao sóng gió, tưởng rằng tới cuối đời ông sẽ sống nốt những tháng ngày bình an, ấy vậy mà giờ đây tôi lại nhìn thấy sự đau khổ, lo lắng hiện rõ mồn một lên gương mặt của ba.
18 “Hãy đợi tớ ở nơi này nhé Lưu Ly. Vì tớ chắc chắn với Lưu Ly rằng tớ sẽ trở lại đây…tìm cậu, có một điều tớ luôn muốn nói với cậu, khi tớ thực sự đủ can đảm Lưu Ly à.
19 Trước ngày tôi tiến hành phẫu thuật, July quay trở lại Việt Nam. Lần đầu tiên cô ấy tới thung lũng Lưu Ly của chúng tôi. Trước đó có vài lần tôi rủ cô ấy đi phượt một vài địa điểm của vùng Tây Bắc hùng vĩ nhưng kế hoạch bị phá vỡ vì cô ấy phải trở lại Mỹ ngay sau đó!Có những chuyện tôi vẫn dấu July, nhưng cô ấy không bao giờ trách tôi, và ngược lại, tôi cũng thế! Đối với tôi, July vẫn mãi mãi là cô bạn lai xinh đẹp cá tính và tốt bụng của riêng tôi.
20 Hai năm sau đó…Trong một căn phòng bé nhỏ nhưng trang hoàng, sạch sẽ, trước bàn trang điểm với hàng tá những dụng cụ nào kẻ mắt, nào son…Có một cô dâu đang tươi cười, trong ngày lễ trọng đại nhất của cuộc đời mỗi người con gái thì ai nấy cũng đều cảm thấy hồi hộp, lo lắng, nhưng trừ July ra.