41 Trở về sau khi thăm phụ mẫu, Hữu Nhàn lại một lần nữa không thấy mặt hắn trong nhiều ngày. Tử Ngọc từ chỗ thị nữ khác nghe được tin tức vội vàng về nói cho Hữ Nhàn, thuộc Phong mỗi ngày có thói quen cưỡi ngựa vào sáng sớm.
42 Một tiếng vang to như ” trời sụp đất nứt” nổ ra, bí mật mang theo tiếng kêu của Hữu Nhàn, những con ngựa trong mã phòng bị kinh hãi mà thi nhau hí lên.
43 Hữu Nhàn bị hắn nắm lấy vạt áo trước, bộ dạng ủy khuất. “Thiếp chỉ là mấy ngày nay không thấy chàng, vì vậy muốn gặp chàng một chút mà thôi. ”“Muốn gặp ta?”Hắn nheo mắt lại.
44 Hắn nói nhẹ như lông hồng, lời nói tàn nhẫn ra khỏi miệng, lại giống như đang kể chuyện gì đó không liên quan đến mình vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn tái nhợt, khịt mũi đau xót nói:“Chàng thực sự chán ghét thiếp đến thế sao? Ngay cả nhìn thiếp vài lần, cùng thiếp nói vài lời, cũng khiến cho chàng khó chấp nhận như vậy?”“Đúng là như thế!”Hắn nheo mắt lại, không che dấu chút nào thừa nhận.
45 “Vương Phi nương nương? Sao người lại đến đây?”Tần Tương đang cho Ngự Trì ăn cỏ, nhìn thấy Vương Phi hôm qua bị Vương gia mắng đến đầu cũng không nâng nổi, hôm nay đã thần thanh khí sảng bôn bôn nhảy nhót đi vào mã phòng, không khỏi giật mình.
46 Hữu Nhàn mắt choáng váng, sợ đến quên buông tay. May mắn Tần Tương tay mắt lanh lẹ, đem Hữu Nhàn kéo xuống, sau đó dùng tai bắt lấy dây cương. Ngự Trì bạo khiêu một trận, sau khi được Tần Tương trấn an, rất nhanh an tĩnh lại.
47 Hữu Nhàn trên lưng ngựa lay động nửa ngày, trọng tâm mất thăng bằng, từ trên lưng ngựa nặng nề mà té rớt. Lần này, nàng ngay cả khí lực gọi mẹ cũng không có ——Sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, xương đùi giống bị người ta bẻ gãy, cuối cùng một tia hô hấp đều bị nháy mắt hút ra.
48 Thuộc Phong trừng mắt nhìn Tần Tương một cái, ưng mâu chuyển hướng nàng, phát ra ra quỷ quang:“Đủ! Đừng nói những lời vô nghĩa với ta nữa! Ngươi minh mục trương đảm vi phạm ý chỉ của ta cũng không phải lần một lần hai, ta phải sớm nên trừng phạt nặng ngươi mới đúng!”“Vương gia, lần này thật là nô tài sơ ý, mới thiếu chút nữa gây thành đại họa…”“Ngươi câm miệng cho ta! Theo nàng làm xằng làm bậy, đợi lát nữa cũng không thiếu phần của ngươi đâu!”Thuộc Phong bạo lệ cắt đứt Tần Tương, cư nhiên dám giúp loại nữ nhân này nói chuyện, quả thực địch ta không phân biệt được.
49 “Nhìn cái gì mà nhìn? Nước miếng đều rơi hết xuống rồi kìa, thực hoài nghi ngươi có phải nữ nhân hay không!” (vì thời đó nữ nhân mà nhìn chằm chằm vào nam nhân khác sẽ bị coi là không có nữ tắc thì phải)Hắn còn đang định bội phục nàng, vừa ngẩng đầu lên cư nhiên thấy hai mắt nàng nhìn mình chăm chú, miệng mở ra, một bộ thèm thuồng háo sắc!Có thể ở tình huống gãy chân mà vẫn nhàn rỗi được như vậy, nàng đích xác là cực phẩm trong cực phẩm!“Tần Tương, đem nàng trở về!”Thuộc Phong đứng lên, căm hận trừng mắt nhìn nàng một cái, chợt thấy hảo tâm vừa rồi của mình thực dư thừa, loại nữ nhân ngốc này căn bản không đáng để hắn tự mình mang nàng trở về phòng khám và chữa bệnh.
50 “An phận một chút cho ta, nếu không ta ném ngươi lên núi làm thức ăn cho sói!”“Không thể! Không thể!”Hữu Nhàn nhanh chóng cuốn lấy cổ hắn, dễ dàng tin tưởng lời nói chỉ mang tính chất “đe dọa” của hắn.
51 “Vậy… vậy ngươi cầm cái bát này tới làm gì?”Hữu Nhàn không yên tâm hỏi, hai tròng mắt đảo qua lại. Lâu đại nương nhìn phản ứng của nàng, thoải mái cười.
52 “Thiếp. . . . . . Thiếp tới đưa điểm tâm cho chàng. ”“Điểm tâm?” Mắt hắn lộ vẻ dò xét, “Không cần! Ta nhớ đã nói qua với ngươi, ta không muốn phải nhìn thấy ngươi thêm một lần nào nữa.
53 “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?”Tần Tương vừa nhận một số việc cần ly khai, lúc trở lại chỉ nghe thấy trong phòng có tiếng cãi vã. Vừa vào liền nhìn thấy Vương Phi cụp đầu xuống, một bộ đang chịu thụ huấn (dạy bảo).
54 Thay vì nói là tại chứng thực, còn không bằng nói là tại từ ngữ ——Lòng thù hận của hắn với mình, thực sự chỉ là tạm thời thôi ư?Nhưng vì sao, nàng cảm thấy con đường phía trước càng ngày càng u ám, khiến nàng không nhìn thấy một tia hi vọng, chỉ có thể cảm giác được niềm tin từng giọt từng giọt trôi đi.
55 “Nương nương, muốn Vương gia thưởng thức đồ ăn người làm, trước hết phải nắm chắc kiến thức cơ bản đã. ” Sáng sớm , Lâu đại nương đích thân dạy bảo Hữu Nhàn.
56 “Nương nương, đủ rồi! Đủ rồi! Đừng rót nữa!” Thời điểm Lâu đại nương ý thức được cần phải ngăn cản thì Hữu Nhàn đã đem nước trong ấm đổ ra hết. “Di? Sao lại nhão thế này?”Hữu Nhàn nhìn chằm chằm kiệt tác của mình, hậu tri hậu giác nói.
57 Hữu Nhàn chạy đến đầu đầy mồ hôi, tới lúc chỉ cách cánh cửa tầm mười bước thì dừng lại thở hồng hộc. “Thuộc Phong! Thuộc Phong!”Nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thuộc Phong cưỡi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng toả sáng, không khỏi hưng phấn mà hoa chân múa tay vui sướng.
58 “Nương nương, người xác định muốn tự mình nhóm lửa làm cơm sao?”Đại nương lo lắng nhìn Hữu Nhàn nhét củi vào trong lò, khuôn mặt nghi ngờ hỏi. “Ta muốn tự mình hoàn thành toàn bộ quá trình, để chàng biết Giang Hữu Nhàn ta cũng là thực hiền thục!”Nàng nắm cái mũi, khó chịu tránh né khói từ bếp lò bay ra.
59 Hữu Nhàn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đến phát tím lộ ra vầng sáng vui sướng. “Thuộc Phong! Cuối cùng chàng cũng đã trở lại! Thiếp đợi chàng từ chạng vạng đến bây giờ rồi đó!”Thuộc Phong nhíu mày, nhìn nàng một cái thật sâu.
60 Vương gia quần áo đẹp đẽ quý giá, khí vũ hiên ngang, có cảm giác cái làn trên tay hắn cũng rất hòa hợp với quý khí trên người hắn. “Là do một kẻ nhàm chán đưa tới, nếu thích liền cho ngươi mang về!”Thuộc Phong tùy tiện đem đồ Hữu Nhàn cố ý làm ném cho Tần tương, khiến Tần Tương sợ hãi vội vàng đón lấy.