41 Nổ máy xe đi về phía chân núi, từng trận gió núi, nâng mái tóc đen bóng của cô lên, bay múa theo chiều gió.
Ở chân núi có một chiếc Land Rover màu xám tro xông tới trước mặt, xe lướt qua cùng với Mộc Vân Phong.
42 "Tôi nói. . . " Mộc Vân Phong vừa mới mở miệng nói được hai chữ, thì dừng lại "Thôi, cậu sửa sang tài liệu lại cho tôi đi, tự tôi xem là được rồi. "
"Được" Mặt của Hỏa hơi đỏ lên, và đi ra ngoài.
43 Vừa đi cô còn vừa nghĩ tới ở trong lòng: tại sao lão đại có thể như vậy chứ? Tại sao chị ấy đi một mình, mà không mang theo mình.
Đi tới phòng làm việc của Mộc Vân Phong, thậm chí ngay cả cửa cũng đã quên gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
44 Thầm nghĩ: sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chẳng lẽ anh ta cũng ở trên máy bay này?
Hơi quay đầu nhìn về phía sau, muốn xem người mới vừa nói chuyện có phải là người cô nghĩ hay không, nhưng quay đầu lại cũng không thấy bóng dáng quen thuộc đó.
45 "Lại là cô?" Cùng lúc đó người đàn ông sau lưng cũng thấy rõ khuôn mặt cô gái, anh chẳng thể nghĩ tới cô gái trước mắt có mục đích giống như mình lại là cô gái ấy.
46 Phải biết rằng, Mộc Vân Phong cô bình thường hận nhất chính là chuyện bị người ta dùng súng chỉa vào mình. Nghĩ đến những người trước kia dùng súng chỉa vào mình, đều đi gặp Diêm vương gia.
47 Bất ngờ cả hai người cùng té nhào xuống đất. Đúng lúc này, cửa chính của sảnh triển lãm phát ra tiếng phanh nhẹ nhàng, tự động đóng lại rất nhanh.
Phượng Như Ảnh nghe thấy tiếng động thì quay đầu liếc nhìn cửa đóng chặt, lại liếc nhìn Mộc Vân Phong bị mình đè ở trên đất, đôi mắt từ từ sâu xa, khiến con ngươi vốn đã đen như mực thì càng đen bóng hơn, ở trong bóng đêm này chớp động tia sáng không rõ.
48 Mộc Vân Phong vừa nhìn tay Phượng Như Ảnh chụp ở trên vai mình rút về, tức thì cũng không ham chiến, mà quay người bỏ chạy.
Nhưng Mộc Vân Phong lại không nghĩ tới lúc cô xoay người muốn chạy, thì tay kia của Phượng Như Ảnh từ trảo biến thành móc câu chụp vào cánh tay cô, dễ dàng câu lấy ngọc bội trong túi cô ra.
49 Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong ra sức kích mình, nụ cười ở trên mặt càng lúc càng lớn, anh đột nhiên cảm thấy vẻ tức giận của cô gái này, so với dáng vẻ cười của cô ấy đẹp mắt thuận mắt hơn nhiều.
50 Đều do mình một lúc mềm lòng, cho nên mới gặp phải cô gái này. Anh chẳng thể ngờ cô gái này có lòng tham như vậy, lại muốn cả hai miếng ngọc bội.
Mộc Vân Phong liếc nhìn họng súng chỉa vào mình lần nữa, trong lòng thầm hận không thôi.
51 "Chết tiệt" Mộc Vân Phong thầm mắng một tiếng, nhìn nhân viên bảo vệ bao vây mình, nhanh chóng nhảy người lên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ, vừa mới nhảy người lên, thì có một sức lực lớn kéo cô phải lui về phía sau.
52 Không chỉ có phát báo động, mà còn khiến cho nhân viên bảo vệ biết có người xông vào, đồng thời cũng khởi động chốt mở giấu vũ khí chung quanh đây.
Anh dám cam đoan, nếu như mới vừa rồi anh không giữ chặt Mộc Vân Phong, chỉ cần cô ấy đi lên trước hai bước nữa, như vậy những viên đạn kia bắn ra tuyệt đối có thể bắn cô ấy thành tổ ong vò vẽ.
53 Cô không nghĩ tới người tung hoành hắc đạo không địch thủ như Phượng Như Ảnh, cũng sợ cảnh sát.
"Anh rốt cuộc muốn chạy đi đâu? Có thể nghỉ một lát hay không?" Mộc Vân Phong vừa chống eo, vừa thở hổn hển.
54 Mà những người đó, cũng sẽ không nói đạo lý gì với bạn, chỉ cần cản đường phát tài của bọn họ, dù là bạn là ông trời, cũng dám ra tay, huống chi bọn họ chỉ là một nhân viên bảo vệ nho nhỏ.
55 Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong không còn như đưa đám nữa, nhanh chóng chạy trốn lần nữa.
Phượng Như Ảnh chạy phía trước nhìn thấy lời nói của mình có tác dụng nên nở nụ cười, trên mặt kéo ra một nụ cười thản nhiên, đáng tiếc lúc này đang là ban đêm, Mộc Vân Phong lại ở phía sau anh.
56 Mộc Vân Phong nhẹ nhàng nhảy một cái, tay chống nhẹ lên trên tường, mượn lực bắn lên đúng lúc với tới tay Phượng Như Ảnh vươn ra.
Phượng Như Ảnh đứng ở trên tường, đưa bàn tay ra, lúc Mộc Vân Phong nhảy lên, thì chợt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
57 "Lui về phía sau" Phượng Như Ảnh lắc lắc súng trong tay mình. Theo lắc lư của anh, họng súng kia chợt chỉ về hướng nhân viên bảo vệ ở phía dưới.
Làm bọn họ sợ tới mức từng người một toát ra mồ hôi lạnh, đẩy lẫn nhau lui về phía sau.
58 Bởi vì là bọn họ đã để cho cô đệ nhất sát thủ hồng nhan các, đường đường Các chủ trên hắc đạo lâm vào loại tình cảnh này, đi tới không được mà lui về phía sau cũng không xong.
59 Chỉ nghe một tiếng "ôi chao", đội trưởng bảo vệ mới vừa rồi bảo bọn họ giơ tay lên đau đớn kêu thành tiếng, theo tiếng kêu của hắn ta, một thanh âm loảng xoảng vang lên ở trong màn đêm cực kỳ rõ ràng.
60 "Không phải là lão đại làm chuyện tốt này chứ?" Mai xem xong tin tức, đột nhiên phun ra một câu, cô cảm thấy phong cách này rất là giống lão đại mình.