101 Editor: Thoa Xù
Thấy sắp cập bờ, Phượng Như Ảnh giảm tốc độ của chiếc thuyền nhỏ lại, từ từ hướng tới gần bờ. Lúc này, đa số nhân viên cảnh vụ trên bờ vẫn bị sự cố mới phát sinh cản trở, chỉ có một số ít vẫn chú ý tình hình trên sông.
102
103 Người đàn ông ngồi xuống vị trí điều khiển, tay đè lên cần điều khiển, nhanh chóng đè về phía trước. Theo động tác của anh ta, tốc độ của thuyền đột nhiên thay đổi.
104 Ánh lửa bốc lên dữ tợn, sóng nhiệt phả lên phía bờ, thiêu đốt cả da thịt. Nhưng lúc này, cả đám chị em của Mộc Vân Phong ở trên bờ, cả bọn sững sờ tại chỗ, quên mất tất cả hành động, trơ mắt nhìn chiếc thuyền bị đám cháy kia bao quanh, nước mắt chảy theo đôi gò má, cả trái tim như bị phỏng.
105
106 Lão đại của các cô đã mất rồi.
Mấy người đổ sụp xuống trên mặt đất, trong lòng âm thầm thề không đội trời chung với Hồng bang, họ nhất định sẽ trả thù cho lão đại.
107
108 Hồng Bưu làm sao cũng không tin hai người kia cứ như vậy mà biến mất. Thông qua chuyện tối hôm qua, anh sớm đã biết rõ trong hai người này có ít nhất một người biết bơi.
109 Editor: Thoa Xù
"Tránh ra, để anh xem xem. " Hồng Thanh tiến lên một bước, đưa tay kéo cậu trai trẻ về phía sau lưng mình, đứng ở mũi thuyền. Cảnh tượng phía trước mắt đập ngay vào mắt anh ta, một cô gái xinh đẹp nằm ngang trên mặt sông, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, ngay cả sắc môi vốn phải là đỏ hồng, cũng đã tái nhợt thiếu sức sống, mà trên trán đang ứa ra vết máu.
110 Tuy rằng chỉ là vài động tác như vậy, nhưng chỉ có Hồng Thanh mới biết, đối với mình cô gái này có bao nhiêu mê hoặc.
Bây giờ cô gái này, mặc dù có mặc quần áo, nhưng quần áo thật mỏng manh sớm đã bị thấm nước ướt sũng, dính vào trên người cô, làm cho đường cong mê hoặc của cô ấy nổi bật lên trước mắt anh, làm cho anh huyết mạch sôi sục.
111
112 Vừa nghe y tá trả lời, trong lòng Mộc Vân Phong cả kinh, sao mình lại mê man lâu như vậy. Không biết bọn Hỏa các cô thế nào rồi, có biết tình trạng bây giờ của mình hay không.
113
114 Nghe thấy bụng mình kêu lên, Mộc Vân Phong lúng túng nhìn Hồng Thanh cười cười, bưng chén canh lên uống một hớp cạn sạch.
Thấy Mộc Vân Phong uống xong, Hồng Thanh lại múc thêm một chén nữa cho cô.
115
116 Sở dĩ hiện tại không ngả bài với cô là bởi vì bọn họ chưa tìm được chứng cớ hoặc bọn họ còn chưa xác nhận được thân phận của Mộc Vân Phong, còn đang trong giai đoạn hoài nghi, một khi xác nhận được thân phận của Mộc Vân Phong, như vậy đối với cô không phải là giam lỏng nữa, mà thật sự nhốt vào nhà tù.
117 Editor: Thoa Xù
Mộc Vân Phong nhìn người mới tới, cười đến vui vẻ, sảng khoái chào đối phương: "Em tới rồi à. "
"Chị sao rồi? Có cảm thấy khá hơn chút nào không?" Cô y tá nhỏ thấy Mộc Vân Phong cười, cũng cười theo.
118 Cúi thấp đầu, đẩy xe đẩy đi từ từ, thấy sắp đến cửa thang máy, đột nhiên từ sau lưng truyền đến một tiếng kêu: "Đứng lại. "
Mộc Vân Phong vừa nghe thấy, trong lòng hơi hoảng hốt, thầm nghĩ: chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra cái gì? Nhưng, chỉ trong nháy mắt như vậy sao, Mộc Vân Phong lập tức bình tĩnh lại, đứng ở đó lẳng lặng chờ người kia nói chuyện.
119
120 Ai da, nếu tai nghe không dây của cô vẫn còn thì tốt rồi, cô có thể liên lạc với chị em của mình để cứu cô ra ngoài. Đáng tiếc tai nghe không dây của cô không còn ở trên người, không biết là rớt ở đâu rồi, chắc là bị Hồng Bưu lấy mất rồi.