1 Mở đầu “Theo tin tức của các bên có liên quan, hai ngày trước khi vượt Ni Tát ở thành Ma Quỷ, nghiên cứu viên trẻ tuổi Đỗ Vi Ngôn của Viện Khoa học xã hội Trung Quốc(1) mất tích đến nay vẫn không rõ tung tích.
2 Có một loại yêu, ai dám nói (Chương 1 – Phần 1)Trong phòng khách sở công an tỉnh Lâm Tú, tiếng điều hòa vù vù vang lên. Đỗ Vi Ngôn ngẩng đầu, ánh nắng buổi chiều chiếu vào trong phòng, cô nheo mắt nhìn một chú ong vàng bé nhỏ ngoài cửa sổ, chú ong kia vỗ cánh, liều lĩnh đâm đầu vào tấm thủy tinh trong suốt, nhưng không vào được, để lại những chấm màu đen li ti nho nhỏ.
3 Một cảnh sát trẻ tuổi đi qua, không nhịn được ngoảnh lại nhìn nhìn, cười hỏi: “Vương đội, ai đấy ạ?” Vương đội không đáp lại anh ta, chỉ quay về phía Đỗ Vi Ngôn “A” một tiếng, gật đầu nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi.
4 Có một loại yêu ai dám nói (Chương 1 – Phần 3)Là đồng nghiệp Tiểu Lương gọi tới. Một thiết bị của phòng thí nghiệm ngữ âm hình như có chút trục trặc, Tiểu Lương ở bên ấy gấp đến độ xoay như chong chóng.
5 Nếu như nói, lúc vừa rồi cùng Giang Luật Văn gặp mặt, Đỗ Vi Ngôn còn có chút tận lực tỏ ra thoải mái, thì trên đường trở về, ngay cả lớp tơ ngụy trang kia cô cũng hạ xuống, trầm mặc bất khả tư nghị.
6 Có một loại yêu, ai dám nói (Chương 2- ần 2)Bởi vì hắn chạm vào cô, ngón tay cô mềm mại thon dài lướt qua lòng bàn tay hắn, lại thấy dường như khó có thể nắm bắt, như mây trôi nơi chân trời.
7 Có một loại yêu, ai dám nói (Chương 2 – Phần 3)Buổi sáng khi tỉnh lại, Đỗ Vi Ngôn từng ngụm từng ngụm thở phì phò, lại vô thức đưa tay một phen lau mặt.
8 Có một loại yêu, ai dám nói 3. 1“Tiểu Đỗ, này, Tiểu Đỗ!” Tiếng Tiểu Lương truyền tới, cuối cùng cũng khiến cô bừng tỉnh từ một loại trạng thái gần như mộng du,“Đỗ Vi Ngôn! Làm sao cậu chỉ nói có một nửa thế hả?”Đỗ Vi Ngôn phục hồi lại tinh thần, đã quên chính mình lúc trước nói cái gì đó, cúi đầu ho khan một tiếng, sắc mặt hơi lúng túng:“Ban nãy tớ nói gì thế?”“Cục Công an!” Tiểu Lương có chút bất mãn nhắc nhở cô từ mấu chốt……“Cậu quên rồi?”Bỗng nhiên không còn hứng 6hú tiếp tục nói chuyện phiếm, Đỗ Vi Ngôn vội vội vàng vàng ăn hết phần cơm, từ một đầu bàn ăn, đứng lên:“Thật ra không có gì đâu…… Tớ đi đến phòng thí nghiệm đây.
9 Có một loại yêu, ai dám nói 3. 2Đỗ Vi Ngôn thu thập hành lý, lúc ngồi trên xe do hội nghị hiệp thương chính trị phái tới, đang là một sớm mùa thu sương mù giăng lối.
10 Có một loại yêu, ai dám nói 4. 1Hắn vươn tay về phía cô, lại ngừng lại, cục diện bế tắc trong khoảnh khắc. Mà không biết vì sao, Đỗ Vi Ngôn cảm thấy, ngay cả khoảnh khắc ngừng lại này, cũng là do hắn cố ý.
11 Có một loại yêu, ai dám nói 4. 2Đến khi ăn xong bữa trưa, còn dạo qua một vòng nội thành, lúc Đỗ Vi Ngôn quay về khách sạn, nhân viên tổng đài gọi cô dừng lại:“Đỗ tiểu thư ạ?” Đỗ Vi Ngôn đoán rằng hành lý đã được đưa tới, bước nhanh đến, nhưng cô nhân viên tươi cười chân thành, đưa cho cô một phong thư:“Đây là Giang tiên sinh ở phòng số 306 để lại.