1 Mùng một Tết, có một chuyện trọng đại đang diễn ra, hôn lễ thế kỷ giữa Lăng Điền, Tổng giám độc tập đoàn Lăng Thị và Thần Hy, thiên kim tiểu thư của Công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Thần Thị.
2 Thần Tinh ngồi trong phòng tân hôn tráng lệ, nói không căng thẳng chỉ là giả tạo. Sau khi hôn lễ kết thúc, cô liền được đưa về nhà trước, Lăng Điền nói còn phải tiếp một vài người bạn làm ăn quan trọng.
3 Đây là lần đầu tiên Thần Tinh bước vào biệt thự nhà họ Thần. Biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển, theo năm tháng trông đã rêu phong và có phần cổ kính.
4 Lúc Thần Tinh bước ra bên ngoài, cô gái kia đang gửi tin nhắn, trông dáng vẻ cực kỳ nho nhã. Vừa thấy Thần Tinh, cô ta cong miệng mỉm cười, càng tôn thêm vẻ đẹp xuất thần “Cô là thợ làm bánh chính ở đây?”“Đúng vậy.
5 Cho dù đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để quay về biệt thự họ Lăng, nhưng khi Thần Tinh bước vào biệt thự, Lăng Điền đã tới rồi. “Phu nhân, cuối cùng thì cô đã chịu quay về.
6 Vũ Văn Phi dịu dàng đặt tay ra sau eo Thần Tinh “Đây là bước chậm bốn, rất dễ học, cứ theo sát bước chân của tôi là được. Tôi tiến cô lùi, tôi lùi cô tiến.
7 Nghi thức bắn pháo hoa sau cùng của bữa tiệc chính thức bắt đầu, bầu trời lấp lánh rực rỡ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, thế nhưng đối với đại bộ phận những người đàn ông có mặt trong bữa tiệc này mà nói, họ dành phần nhiều thời gian để chúc rượu, nói chuyện cùng nhau.
8 Thần Tinh không biết Lăng Điền nhìn nhận thế nào về mối quan hệ giữa cô và Vũ Văn Phi, cho dù tối nay cô đã né tránh, thế nhưng từ điệu nhảy đến chiếc bánh kem tất cả đều là những hành động không nên có.
9 Đêm khuya, trời lất phất đổ mưa, hắt nước vào tấm kính cửa sổ của khách sạn. Vu Vãn Lai tắt đèn, xuống giường, đi tới trước cửa sổ, đây là một trong những khách sạn cao nhất thành phố H.
10 Trong mơ màng, Thần Tinh cảm thấy rất ngứa, cô đưa tay định gãi những chỗ ngựa nhưng lại bị bàn tay lớn giữ lại, rút mãi mà không ra được. Thần Tinh chỉ còn cách cau chặt đôi mày, tiếp tục chịu đựng cảm giác khó chịu lan tỏa toàn thân.
11 Dị ứng men rượu đến nhanh và đi cũng nhanh, đến buổi chiều, các triệu chứng khó chịu của Thần Tinh đã giảm hẳn. Tối nay, có lẽ vì Lăng Nguyên đang ở nhà, nên đến giờ ăn tối, Lăng Điền đã quay về biệt thự.
12 Lúc ngón tay vừa chạm vào vai anh, cô liền rút lại, mãi cho tới khi anh bước vào trông biệt thự, đi nhanh lên cầu thang, cô mới cảm nhận hai tay anh nhẹ xốc cô lên, có phải do quá nặng? Trong lòng thấp thỏm lo lắng, đến khi anh bế cô vào phòng, đặt xuống giường, nỗi lo lắng này coi như mới trút bỏ.
13 Lúc này, Thần Tinh bước vào phòng khám, vì phải khám bệnh, cô buộc phải tháo lớp y phục dày cộp bên ngoài, thế nhưng vẫn phải đội chiếc đầu gấu Pooh, bởi cô chẳng còn tay mà cầm, lại càng không muốn làm phiền người khác.
14 Trước khi chìm vào bóng đen vô tận, cảm giác đau đớn trào lên trong cơ thể khiến thần trí Thần Tinh vừa mới tỉnh táo lại tan ra thành nhiều mảnh vụn. Khi Thần Tinh hồi phục được tri giác mới biết bọn họ vừa xảy ra tai nạn, đồng thời cảm nhận được trọng lượng đang đè nặng lên người mình.
15
Thần Tinh đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, hai mắt ráo hoảnh, không rời dù chỉ một giọt nước mắt, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt khổ sợ nước mắt lưng tròng của Thần Đỉnh.
16
Lúc trở về thành phố, tuyết rơi càng lúc càng lớn hơn.
Thần Tinh xuống xe, căn biệt thự rộng lớn trước mặt bởi vì thiếu Lăng Nguyên bỗng trở nên vắng lặng, buồn chán.
17
Ngày hôm sau, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi.
Ánh nắng yếu ớt len lỏi chiếu lên tấm kính trong phòng ăn khiến cả gian phòng mang một màu sắc lung linh.
18 Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa tiệm bánh, Thần Tinh có phần tỏ ra do dự. Bó hoa đó chỉ là món quà giữa những lời bạn. Chỉ vì những lời khích tướng của Lăng Điền, cô đã bất ngờ đồng ý thành ra rời vào thế chẳng còn tư cách để do dự thêm.
19 Nhà hàng này có chức năng bảo vệ tuyệt hảo, mỗi vị khách phải có thẻ thì mới ra vào hầm gửi xe được, tuy nhiên, tối nay, Vũ Văn Linh bao toàn bộ chỗ này, nên khi hai người vừa bước ra khỏi thang máy, trước mặt đã hiện lên ánh đèn nhấp nháy, sáng lóa.
20 Câu nói của Đại Xuân Tử nửa đùa nửa thật, thế nhưng điều này chẳng phải đồng nghĩa với việc Lăng Nguyên sợ Lăng Điền biết mọi chuyện sao?
Xem ra Lăng Nguyên vẫn còn chưa biết Lăng Điền vừa mới rời khỏi biệt thự, hoặc giả ngay đến thông tin Lăng Điền bị thương cũng chưa hề nghe nói.