1 Đó là tên của một bức tranh sơn dầu. Ngày hôm đó, khi tôi vừa bước chân vào Bảo tàng mỹ thuật Trung Quốc thì nhìn thấy bức tranh này. Đó là một cuộc triển lãm tranh sơn dầu của Mexico, trên bức tường đối diện nơi tôi vừa bước vào là bức tranh vẽ khuôn mặt một người đàn ông dường như đang nhìn tôi với ánh mắt đơn độc.
2 Tôi là Tịch Hạ, Âu Dương Tịch Hạ. Âu Dương Tịch Hạ mười bảy tuổi, cao cao gầy gầy, ít nói, phần lớn thời gian, tôi thường ngẩn ngơ một mình. Âu Dương Tịch Hạ mười bảy tuổi, trước khi gặp Thẩm Gia Bạch, luôn là một bông hoa xấu hổ thẹn thùng khép chặt cánh.
3 Đầu tiên là gia đình có biến cố. Mẹ phát hiện bố có nhân tình. Bố si mê một nữ họa sĩ. Khi phát hiện ra việc đó, mẹ không làm ầm lên, mà hàng ngày đều chờ cửa đợi bố về.
4 Sau ngày hôm ấy, thư gửi về cho Chương Tiểu Bồ nhiều không kể xiết. Mỗi ngày gần năm, sáu mươi lá thư. Tôi thường cùng cô ấy đến phòng thường trực lấy thư, việc đó tự nhiên trở thành một hoạt động đặc biệt giữa chúng tôi, sau đó tôi giúp cô ấy bóc thư, đọc thư, trả lời thư.
5 (1). Sứ mỏng còn gọi là sứ vỏ trứng, một trong những loại sứ truyền thống nổi tiếng của trấn Cảnh Đức. Thực ra lá thư của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ viết có mấy câu thôi.
6 Tôi ốm rồi, về đến trường thì phát sốt. Sốt rất cao, ba mươi chín độ. Chương Tiểu Bồ đưa tôi về nhà, mẹ nói: Sao sốt cao thế? Gọi bác sĩ, tiêm thuốc hạ sốt, Chương Tiểu Bồ để bài tập giáo viên giao lại cho tôi rồi quay về trường.
7 Câu chuyện kịch tính này đã lên tới cao trào vào buổi chiều khi tiễn Trần Ngôn về. Anh ấy lấy ra một chiếc vòng cổ nạm kim cương, sau đó nhất định đòi phải tặng cho tôi bằng được, anh ấy nói: Coi như quà gặp mặt.
8 Ngày mùng bốn tháng bảy, còn ba ngày nữa là đến kì thi đại học. Tôi vẫn đến để ngắm Thẩm Gia Bạch. Nhưng tôi đã không còn gặp anh vào mỗi buổi chiều hoàng hôn nữa.
9 Tôi đã nói sự thật. Từ khi phát hiện ra mối tình bí mật của bố, đến hết lần này đến lần khác đi tìm ông, tôi phải nói, tôi phải nói hết với anh trai, tôi không muốn mẹ phải chịu ấm ức như vậy nữa.
10 Tôi không biết có bao nhiêu cô gái từng trải qua tâm trạng yêu thầm như mình. Khi bạn yêu say đắm một người con trai, khi bạn vì anh ấy mà mặt đỏ, tim đập loạn nhịp, cơm không buồn ăn, nước không buồn uống, tất cả mọi thứ đều là vì anh ấy, ví dụ như mặc quần áo sẽ nghĩ, liệu anh ấy có thích không? Ví dụ như khi ăn uống sẽ nghĩ, anh ấy có thích ăn không? Thậm chí là thay một tấm rèm cửa sổ, trong đầu cũng vụt lóe lên suy nghĩ, liệu anh ấy có thích màu sắc của chiếc rèm cửa sổ này không?Anh ấy trở thành tất cả, anh ấy trở thành người mà hàng ngày bạn thầm gọi tên hàng nghìn lần.
11 Về đến nhà, tin đầu tiên mà chúng tôi nhận được chính là thành tích của mình!Anh trai tôi nói: Được đấy, Âu Dương Tịch Hạ, đứng thứ hai toàn trường, thế này thì có thể tùy ý chọn trường rồi.
12 Mùa hè năm đó của Chương Tiểu Bồ vô cùng vui vẻ, không chỉ là việc cô nhận được thông báo nhập học của trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, mà quan trọng hơn cả là tình yêu đầu của cô cũng đã chớm nở vào mùa hè đó.
13 Tháng tám hoa quế thơm, tháng chín bạc hà mát lạnh. Tôi và Chương Tiểu Bồ cùng đến trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, tôi học khoa tiếng Pháp, Chương Tiểu Bồ học khoa tiếng Nhật, chúng tôi bắt đầu cuộc sống sinh viên của mình.
14 Cậu được lắm, Tịch Hạ, cậu câu kéo được chủ tịch từ khi nào thế? Anh ấy là chàng trai mà mọi nữ sinh trong trường này đều ngưỡng mộ, một người đàn ông đầy ma lực, cậu khá lắm.
15 Sau đó cứ mỗi ngày, trước khi Thẩm Gia Bạch được nghỉ, tôi đều đến đứng đợi ở đầu con đường mà anh sẽ đi qua. Mỗi ngày, mỗi ngày. Nhưng anh không một lần nhìn tôi.
16 Ngày quay lại trường người đầu tiên tôi gặp là Xuân Thiên. Ở ga, vừa xuống tàu tôi đã nhìn thấy anh đang đứng đợi trong gió. Chương Tiểu Bồ nói: Được đấy, xem người ta tốt với cậu biết bao.
17 Nghỉ hè, Chương Tiểu Bồ đi chơi cùng với một anh chàng người Hồ Nam. Chương Tiểu Bồ nói: Lần này là thật. Đi cho thoải mái, cô ấy nói, chán nản quá. Cô ấy đến thành Phượng Hoàng ở Tương Tây, cố hương của Thẩm Tòng Văn(1).
18 Bước sang năm thứ hai, tình yêu của Chương Tiểu Bồ lại một lần nữa kết thúc. Dùng lời của cô ấy để diễn tả thì là một anh chàng quê mùa, giống hệt thành Phượng Hoàng, yêu một thời gian thì được, lâu dài thì chán lắm.
19 Khăn đan xong được gửi đi. Thẩm Gia Bạch nói: Thật ấm áp, đây là chiếc khăn tình yêu. Anh cũng có một món quà tặng em, em nhất định sẽ rất thích. Tôi chờ đợi món quà đó.
20 Tôi thừa nhận, Chương Tiểu Bồ là một diễn viên thiên tài. Chỉ dựa vào những tình tiết và manh mối, cả những bức thư mà tôi cung cấp, cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.