1 Dương Uyển Nghi nắm chặt tách cà phê trong tay, cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, nhưng thật sự lúc này cô chỉ muốn hất cả tách cà phê vào kẻ đang ngồi trước mặt cô.
2 Uyển Nghi vừa ngồi nhàn nhã uống trà vừa nghe Hỷ nhi kể sơ qua những điều cần biết, nghe Hỷ nhi nói nơi này là Di quốc, Di quốc? chưa từng nghe qua, đây là một triều đại không có trong lịch sử sao? Hay là không phải mình xuyên không về quá khứ mà là xuyên không sang hành tinh khác? Hệ mặt trời có nhiều hành tinh như vậy biết đâu lại có hành tinh khác thật, nếu vậy thì cái hành tinh này thật lạc hậu nha, phát triển chậm hơn trái đất nữa á.
3 Ngồi chờ cho đến tối vẫn chưa thấy ai xuất hiện, Uyển Nghi mệt muốn xỉu. Sao không có ai mang đồ ăn vào cho ta? sao không cho ta bỏ khăn trùm đầu ra? sao không cho ta ngủ ? sao cái tên đáng chết kia vẫn chưa tới ? ta mỏi lắm rồi.
4 " Tiểu thư , người mau dậy đi, trời đã sáng rồi. "" Ai zaa, để cho ta ngủ thêm chút đi, ta thật sự buồn ngủ lắm " Uyển Nghi cuộn tròn người lại, lười biếng kéo tấm chăn lên trùm kín người.
5 " Hoàng huynh, vô đây ăn bánh bao đi. " Nam Cung Việt vừa đi qua cửa phòng đã bị Nam Cung Nguyệt kéo vào, nhét vào tay một cái bánh bao. Bắt phải ăn. " Ngon lắm! mùi vị này không phải là do đầu bếp trong phủ làm, muội mua ở đâu vậy ? "" Hi hi, ngon lắm phải không ? Là Uyển Nghi tỉ tỉ làm đấy.
6 " Tiểu thư, nước tắm xong rồi, để em giúp người tắm rửa. " Vừa nói, Hỷ nhi vừa xắn tay áo lên. Thấy vậy, Uyển Nghi lập tức xua tay lia lịa. " Không cần, không cần, hôm nay để ta tự tắm được rồi, em cứ đi làm chuyện khác đi.
7 Nam Cung Việt nhìn bà, cảm thấy khó chịu, định xoay người rời đi. " Việt nhi, con không định ở lại đây sao ? " Vương ngọc thái hậu nhìn Nam Cung Việt, giọng nói có chút nghẹn ngào.
8 Thôi xong rồi, thôi xong rồi, làm sao bây giờ? Ra khỏi hoàng cung rổi Uyển Nghi mới cảm thấy sợ. Tuy nói cứng vậy thôi chứ thật ra giờ cô cũng không biết phải xử lí ra sao nữa.
9 " Đồ khốn, đồ mắc dịch, biến thái, tệ hại, đồ#%*$. . . " Uyển nghi vừa đi, vừa đem hết vốn liếng ngôn ngữ của mình ra mà **** rủa. Đàn ông ở cái thời đại này chẳng có tên nào tốt cả ( Nam Cung Thiên : Oan quá đi ! Còn có ta nữa mà ! "" Binh "" A, xin lỗi " Uyển Nghi vội ngẩng đầu lên nhưng khuôn mặt lập tức đen như *** nồi.
10 Trong phòng, người đàn ông ôm Uyển Nghi, từ từ tiến tới gần giường ngủ. Cô ngượng ngùng nép vào lòng anh " Anh, em sợ lắm. "" Ngốc quá, sao lại sợ, anh sẽ dịu dàng mà.
11 " Nguyệt nhi ! Muội đừng cười nữa được không ? " Uyển Nghi thẹn quá gắt lên, từ sáng tới giờ Nam Cung Nguyệt cứ liên tục nhìn trộm cô rồi tủm tỉm cười khiến cô ngượng chín cả người.
12 " Uyển Nghi tham kiễn mẫu hậu. "" Được rồi, nha đầu này, không cần đa lễ qúa như thế. " Vương Ngọc thái hậu dịu dàng đỡ Uyển Nghi đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười hiền từ.
13 Mọi người không để ý đến Mai phi, Huệ phi và Lan phi nữa, đi đến Thượng đình ăn tiệc, họ còn phải chịu phạt trong một canh giờ cơ mà. Uyển Nghi nhìn ba bông hoa héo khổ sở như vậy thì cười đến chảy cả nước mắt, mãi lúc sau ngẩng đầu lên thì thấy Nam Cung Việt đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có phần ôn nhu.
14 Uyển Nghi mệt mỏi mở hé mắt ra, sắc trời bên ngoài đã tối, hắn ăn nàng suốt cả buổi trưa, không biết là bao nhiêu lần nữa ( Chứng tỏ là nhiều đến nỗi không nhớ nổi ) Thật là bất công, tại sao cùng làm một việc như nhau, mà hắn thì thấy thoải mái, còn cô thì mệt đến như vậy chứ ? Nhìn thấy đống y phục bị xé tan nát vứt ở dưới đất, cô thầm than khổ trong lòng.
15 " Phải đó hoàng huynh, huynh làm như vậy chẳng phải quá vô lí sao ? "" Hai người bỏ tay ra đi, Hỷ nhi làm sai, để cho nó tự nhận lỗi. " Nam Cung Việt lạnh lùng ra lệnh.
16 " Tiểu thư, người mau dậy đi, trời đã sáng rồi " Hỷ nhi vừa bước vào phòng vừa tủm tỉm cười, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, nhìn vương gia rất tức giận, cô cứ tưởng vương gia sẽ không đoái hoài đến tiểu thư nữa.
17 Trời vừa mới sáng, Nam Cung Thiên đã cho xe ngựa đến đón Uyển Nghi, làm cô ngủ nướng không đủ, cứ mắt nhắm mắt mở bước lên xe. Vừa đặt mông xuống là ngủ ngay lập tức.
18 " Tỉ tỉ, sao hôm nay trông tỉ tỉ hốc hác quá vậy ? Tỉ bệnh sao ? " Nam Cung Nguyệt lo lắng sờ trán của Uyển Nghi, không có sốt. " Ta không sao " Uyển Nghi mỉm cười, khẽ gạt tay Nam Cung Nguyệt ra " Nguyệt nhi, có chuyện này ta muốn hỏi muội "" Chuyện gì vậy ? Tỉ cứ hỏi đi " Không hiểu sao trong lòng Nam Cung Nguyệt cảm thấy bất an, đây là lần đầu tiên cô thấy Uyển Nghi kì lạ như vậy.
19 " Tiểu thư, người thật sự cảm thấy như vậy sẽ ổn sao ? "Uyển Nghi mở cửa sổ cho gió tràn vào phòng, khẽ thở dài " Hỷ nhi, em đừng nói nữa "" Tiểu thư, chắc giờ này vương gia đang tìm kiếm chúng ta " Hỷ nhi lo lắng nói.
20 Uyển Nghi nghe Mộ Dung Phong nói thế, trong lòng đã có chút lo sợ nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ thản nhiên, không ngừng giãy dụa tìm cách thoát thân. " Rầm " Một tiếng động vô cùng thanh thúy vang lên, cánh cửa phòng bị đá tung.