41 Trái tim Nam Cung Việt thoáng qua một cảm giác đau đớn, nàng không cần hắn nữa sao ? Uyển Nghi nhẹ nắm lấy bàn tay Nam Cung Việt, nhìn sâu vào mắt hắn.
42 " Tỉ tỉ " Lúc này Nam Cung Nguyệt mới dời tầm mắt khỏi Tề Dương, nhào tới định ôm chầm lấy Uyển Nghi. Cốp " Ai ui da ! Đau quá hà, tỉ tỉ, sao lại cốc đầu người ta chứ ? " Nam Cung Nguyệt xoa xoa chỗ bị đau, vẻ mặt rõ là bất mãn.
43 Bàn tay Nam Cung Việt dừng lại giữa không trung, cứng ngắc. Hắn vừa nghe thấy cái gì ? Có phải là hắn đã nghe nhầm không ? Nàng dám gọi tên nam nhân khác trước mặt hắn ? " Sở Hạo.
44 " Tỉ tỉ, uống thuốc đi. " Nam Cung Nguyệt bê bát thuốc còn bốc khói vào phòng, trên mặt lấm lem khiến cho Uyển Nghi và Nam Cung Việt cùng phì cười. " Cái gì thế ? Có chuyện gì à ? " Nam Cung Nguyệt đặt bát thuốc xuống bàn, ngây ngô hỏi.
45 " Tỉ tỉ. " Nam Cung Nguyệt chạy ào vào phòng như một cơn gió lốc. Ôm chầm lấy Uyển Nghi. " Ax ax, Nguyệt nhi, bỏ ra. . . . ax. . . . . nghẹt thở. " Uyển Nghi luống cuống huơ hai tay loạn cả lên.
46 Mai phi, Huệ phi, Lan phi thấy thái độ của Uyển Nghi đột nhiên thay đổi liền khựng lại. Đôi mắt của Huệ phi hơi nheo lại, nhìn Uyển Nghi dò xét như muốn xem nàng định giở trò gì nhưng Uyển Nghi chỉ mỉm cười, nụ cười rạng rỡ không chút tạp niệm.
47 " Ngươi. . . . ngươi. . . . " Huệ phi xoa xoa hai má in năm dấu tay, tức giận chỉ về phía Uyển Nghi, miệng ú ớ không nói lên lời. Chợt nhìn thấy mấy người a hoàn đang đi tới gần, trong đáy mắt liền hiện lên vẻ giảo hoạt.
48 " Vương gia, thần thiếp quả thật không cố ý mà. Xin người hãy tin thần thiếp, vương gia, thần thiếp bị oan. . " Huệ phi nước mắt lưng tròng, đối diện với cơn giận của Nam Cung Việt nàng chỉ còn biết cách khóc, hy vọng hắn sẽ mềm lòng.
49 Nhìn nữ nhân đang nằm trong vòng tay mình, lại nhìn đến nữ nhân đang quỳ rạp dưới đất, nước mắt ướt đẫm một khoảng sàn lớn. Bàn tay Nam Cung Việt gắt gao nắm chặt lại.
50 " Nàng còn muốn giả vờ ngủ đến bao giờ nữa? Người đều đã đi cả rồi, mau dậy đi. " Nam Cung Việt vừa dứt lời, người nằm trên giường lập tức tung chăn, ngồi bật dậy với tốc độ ánh sáng.
51 Người nào đó đã nhân lúc Nam Cung Việt ngủ say để giở trò. Khuôn mặt tuấn mĩ không chút tì vết của Nam Cung Việt giờ đây được trát một lớp phấn dày cộp, trắng xóa.
52 " Nhưng mà hoàng huynh. Đệ vẫn không hiểu được, tại sao nàng ấy lại có thể vẽ bậy lên mặt huynh như thế mà huynh lại không phát hiện ra? Đó chẳng phải là một điều bất khả thi sao ? " Nam Cung Thiên xoa xoa cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
53 " Cái gì ? " Uyển Nghi mở to mắt nhìn Nam Cung Việt, không tin nổi, lắp bắp hỏi lại " Muội nói ta đã mang thai ? " " Chắc chắn là như vậy rồi, tỉ tỉ, để muội đi tìm đại phu, chờ muội chút, muội sẽ về ngay thôi.
54 Trong phòng, một mảnh nóng bỏng. Bàn tay Nam Cung Việt buông lỏng, đỡ lấy hông của Uyển Nghi. Đôi môi hắn lần tìm đến đôi môi anh đào của nàng, nhẹ nhàng lướt qua như chuồn chuồn lướt nước.
55 " Chuyện gì ? " Nam Cung Việt nhàn nhạt trả lời, mắt vẫn không thèm mở ra. " Ta không phải là Dương Uyển Nghi. " " Cái gì ? " Nam Cung Việt mở to mắt ngạc nhiên.
56 " Là Tử Y nói cho ta biết. " Nam Cung Việt nhắm mắt, nhàn nhạt trả lời. " Cái gì ? " Uyển Nghi kêu lên một tiếng kinh thiên động địa khiến cho Nam Cung Việt không chịu được phải bịt tai lại.
57 Uyển Nghi thong dong dạo mát ở hoa viên, tiết trời đã sắp chuyển sang mùa hạ, nàng quả thực đang rất háo hức nhìn thấy những bông hoa sen nở rộ trên mặt hồ.
58 " A. . . ân. . . không phải chỗ đó " " Chỗ này ? " " Không phải, xuống dưới chút nữa " " Đây sao ? " " Gần tới rồi, xuống chút nữa thôi. . . a. . . a.
59 Uyển Nghi phủi phủi vỏ hạt dưa trên người xuống đất, sảng khoái đứng dậy. " Đói rồi, đi ăn thôi. " Chuyện của nàng, không nói cho Hỷ nhi biết thì tốt hơn.
60 " Ặc ặc " Nam Cung Nguyệt lập tức bị sặc hạt dưa, hạt dưa mắc ngang cổ họng khiến nàng vô cùng khổ sở, nước mắt chảy ra, nhưng nàng lại không thể ngừng được cười.