101 " Buông ta ra, ngươi làm gì thế hả? Đồ điên, đau quá, buông ta ra! " Uyển Nghi bực bội hét ầm ĩ, bàn tay không ngừng đánh vào người Nam Cung Việt, nhưng hắn vẫn như câm điếc, không chịu thả nàng ra, cũng không thèm nói một lời.
102 Một câu nói của Bạch Nhan như sét đánh ngang tai, Uyển Nghi cảm thấy như bị ai đó ném vào hầm băng, một cơn lạnh thấu xương không ngừng dâng lên trong lòng, khiến máu trong người nàng tưởng chừng như đông cứng trong phút chốc, nàng bàng hoàng nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp.
103 Cùng với tiếng khóc thảm của Uyển Nghi là tiếng cánh cửa bật mở ra thật mạnh. Tử Y như một cơn gió, ngay lập tức phóng đến bên giường, túm lấy tay Mộ Dung Phong bắt mạch.
104 Thời gian trôi qua nhanh chóng, vết thương của Mộ Dung Phong cũng dần khép miệng. Điều này khiến cho Mộ Dung Phong vô cùng khó chịu, vì khi vết thương lành cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải rời xa Uyển Nghi.
105 Đêm xuống, bóng tối phủ kín khắp vạn vật, tịch mịch và hiu hắt. Ánh nến trong những cột đèn đá leo lắt hắt xuống mặt hồ, những tia sáng yếu ớt len lỏi trên mặt đất, đem lại chút ánh sáng ít ỏi cho khoảng sân rộng lớn.
106 " Nguyệt nhi, nàng mua thứ này làm gì? " Doãn Tắc nhẹ giọng hỏi Nam Cung Nguyệt đang cùng hắn đứng trước quầy thuốc, trong một tiệm thuốc lớn nhất kinh thành.
107 Ôm trong tay người mình yêu nhất, cùng nỗi nhớ mong kìm nén suốt bao lâu, Nam Cung Việt khó lòng giữ được bình tĩnh. Nụ hôn nồng nàn, sâu sắc cứ kéo dài mãi, tưởng chừng như chẳng bao giờ dừng lại.
108 Đêm, đầy dần và lặng lẽ, Tử Y vừa trở về phủ đã lập tức tới Dương viện. Uyển Nghi đang nằm trên giường, một chiếc chăn mỏng đắp ngang qua ngực, mi mắt khép hờ, hơi thở ổn định, nhưng lại không cách nào ngủ được.
109 " Tỷ. . . tỷ nói cái gì? " Uyển Nghi sững sờ, túm lấy tay Tử Y, lắp bắp hỏi. " Muội có thai rồi. " Tử Y nhẹ giọng trả lời. Uyển Nghi dường như vẫn chưa tin được, đưa mắt nhìn về phía tất cả mọi người trong phòng, ánh mắt của nàng quét tới đâu, liền nhận được một cái gật đầu đầy kích động của mọi người tới đó.
110 Sáng sớm, Uyển Nghi ngồi thẫn thờ trên giường với đôi mắt đỏ ngầu, sưng húp. Một ngày khóc quá nhiều cùng với một đêm không ngủ khiến tinh thần của nàng suy nhược, đôi mắt vừa sưng mọng vừa đau.
111 Nước mắt đã cạn khô, trái tim cũng đã chết, Nam Cung Việt cứ mãi ôm lấy Uyển Nghi như vậy. Hắn siết thật chặt thân hình mảnh mai của Uyển Nghi trong vòng tay, nhưng thân thể của nàng càng lúc càng lạnh, gương mặt cũng càng lúc càng tái nhợt.
112 " Vương gia, xin đừng nhìn thiếp bằng ánh mắt như vậy. " Huệ Phi rưng rưng nước mắt, đau lòng nhìn Nam Cung Việt. Nàng đã từng nhìn thấy hắn dùng ánh mắt lạnh lùng, hờ hững nhìn nàng rất nhiều lần, nhưng nàng không muốn hắn dùng ánh mắt hận thù ấy nhìn nàng.
113 " Sao rồi, vẫn còn giận hắn sao? " Liễu Ánh Hà chống cằm nhìn Uyển Nghi, mỉm cười. Khác với vẻ lãnh đạm thường thấy, khi đối diện với tri kỉ của mình, nàng trở nên hiền hòa, ấm áp hơn rất nhiều.
114 Sau đêm giao thừa, từ sáng sớm Uyển Nghi, Nam Cung Việt cùng hai tiểu hài tử song sinh đã tiến cung, tới Ngọc Lộ cung vấn an Vương Ngọc thái hậu. Vương Ngọc thái hậu vẫn là một nụ cười hiền từ, hướng Phong Linh cùng Phong Tranh vẫy tay.
115 Một ngày trời đẹp, tại phủ thừa tướng, hai cái tiểu oa nhi, một nam, một nữ, chính là ở hai nơi của thừa tướng phủ, đang học hỏi " điều hay ý phải ". Trong một căn phòng nóng nực ngập mùi dược liệu cùng hơi nước.
116 Tên của ta là Lâm Nhã Cầm, nhưng mọi người vẫn hay gọi ta là Huệ Phi. Đây là cái tên mà phu quân của ta đã đặt cho ta khi ta được gả về phủ vương gia.