1 Thái Bình hoàng triều năm thứ mười lăm. Trong cung Thái Hòa,cung nhân đang như bày rắn mất đầu,chạy nhốn nháo. Hết ra ra lại vào vào,khiến cho không khí cũng nhuốm màu khẩn trương.
2 "Tiểu thư,lão gia đã cho gọi người hai lần rồi,người dậy đi mà,dậy đi mà. "Trong khuê phòng của nữ tử,một nha hoàn mặc váy màu xanh nhạt,đầu búi song nha kế,hai dải lụa hồng buộc hai bên,tôn lên nước da trắng nõn xinh đẹp.
3 Tú Ngân tự nhận đời này nàng không có hoài bão nào to lớn hết. Chỉ tâm tâm niệm niệm hết ăn lại nằm. Bản thân dù sao cũng là thiên kim chi nữ,được sủng ái bậc nhất của tướng phủ.
4 Khi cả ba nam nhân có chút lo lắng chạy xuống sảnh dưới lầu hai,thì nơi này đã bao trùm một không khí quỷ dị. Tịnh Nhã ngây ngốc đứng yên,miệng xinh có chút luống cuống há to.
5 Khi Tú Ngân rời khỏi Thuận Hành lâu,Tịnh Nhã liền cùng ba nam nhân tuấn mỹ vô trù ngồi đối ẩm cùng lâu chủ. Lâu chủ của Thuận Hành lâu cười sáng lạn nâng chén lên nói.
6 Đêm khuya,bên trong cung người người đã yên giấc,chỉ còn ánh sáng đèn lồng lập lòe bên đường,và bước chân đều đều của thị vệ làm công việc gác đêm. Trước cửa mỗi cung,bọn cung nữ gác đêm cũng đang mắt nhắm mắt mở,hai tay không ngừng xoa vào nhau để xua đi cái lạnh muốn cắt thịt.
7 Thấy Song nha đầu hoa dung thất sắc,mặt mũi trắng bệch,mà Gia Gia nhà nàng cũng giận đến nỗi dựng ngược cả râu. Tú Ngân mới nhàn nhạt lên tiếng xoa dịu.
8 Có lẽ vì khóc nhiều nên hai mắt Tú Ngân sưng đỏ đến không nỡ nhìn,làm phụ thân nàng đau lòng không thôi. Gia Gia nàng thì giận đến dựng ngược cả râu lên,không tiếc lời mà mắng nhiếc phụ thân nàng.
9 “Vương gia xin người bình tĩnh lại…mau mau…đi thông báo với Hoàng thượng…nhanh đi. ”Hạ nhân trong Vương phủ nhốn nhốn nháo nháo chạy vội đi về hướng Hoàng cung.
10 Sau lễ đại hôn,buổi tối sẽ là thời gian thiết yến cho bách quan cùng gia quyến. Mà Tú Ngân là thiên kim của Tướng phủ,tất nhiên cũng phải có mặt. Sau tiếng chuông lanh lãnh,cửa cung phía Nam mở ra,để bách quan cùng gia quyến tiến vào.
11 Trong Thọ Khang cung,Thái Hoàng Thái hậu đang cùng Tịnh Nhã hoàng hậu vừa mới được sắc phong sáng nay ngồi trên trường kỷ. Bà nắm lấy tay nàng,khẽ vổ về.
12 “Ngươi nói sao, bà mối đến Tướng phủ ?. ”Tịnh Nhã ngạc nhên,chiếc lược đang cầm trên tay cũng ngưng lại,hờ hững đặt trên tóc mây đen mượt của nàng. Cung nữ bên cạnh liền nói.
13 Xa giá của Tướng phủ hướng Thiên Sơn tự đi tới,trên xe ngựa lắc lư,Tú Ngân đã thôi không còn rơi lệ nữa. Đôi con ngươi như được tảy rửa qua càng thêm sáng ngời.
14 Đêm Kinh thành, trong khi vạn vật đã ngủ say. Vẫn có người bần thần ra vào,không sao ngủ được. Chén trà trên bàn đã lạnh nhưng Tạ Tu Nhân vẫn không để tâm,ông đưa tay lấy ly trà lại thông thả nhâm nhi.
15 Sáng sớm,vừa qua giờ Sửu, Hàm Vĩnh Hào còn đang ôm ái nhân thân yêu,ngọt ngào ngủ ngon. Đột nhiên màn che bị người thô bạo vén lên. Hắn còn đang lơ mơ không hiểu chuyện gì,chỉ theo thói quen kéo chăn mền che đi người ngọc đang ở trong ngực.
16 Thời tiết hôm nay phá lệ xinh đẹp,dường như ông trời cũng vui lây niềm vui đang rạo rực,như sắp vỡ òa khoải lòng ngực của Tú Ngân. Nàng thong dong nhàn nhã cưỡi con bảo mã thân thuộc.
17 Tịnh Thế Hiên từng nghĩ,nếu ngày hôm đó hắn không cùng Thái tử và Vương gia đến Thuận Hành lâu. Không cùng chủ lâu Khương Lị đối ẩm. Sau lại đụng nhau khi nàng mặc một thân nữ nhi đi dâng hương.
18 Tú Ngân tự nhận mình thân thủ không hề kém,lại thêm nàng am hiểu nhất chính là độc vật. Sư phụ nàng từng nói,suốt cuộc đời ông ưng ý nhất chính là tiểu đồ đệ tức nàng đây.
19 “Hỗn đản. ”Tú Ngân một tay tát thẳng vào mặt Hàm Ân Diệc. Cái tát không hề nhẹ khi nàng dùng cả nội lực trong đó. Có thể vì bất ngờ,cũng có thể do cảm xúc kia quá tốt đẹp,cho nên Hàm Ân Diệc cứ thế không né tránh.
20 Khi Tú Ngân tỉnh lại thì mặt trời cũng đã sớm ngã về tây. Mà Hàm Ân Diệc đã sớm hơn một chút rời khỏi đó. Mở đôi mắt mơ màng nhìn đỉnh trướng,Tú Ngân không khỏi ngờ vực vì sao nàng lại nằm đây.