1 Âu Dương Vũ năm nay mười bảy tuổi, là hoa khôi của một trường trung học phổ thông nổi tiếng. Nếu hỏi rằng Âu Dương Vũ đời này hận nhất chuyện gì, nàng tất nhiên nói: “Ta hận nhất chính khuôn mặt của mình a”.
2 ” Thật tốt quá, rốt cục có thể nhìn thấy con người. ”Âu Dương Vũ hưng phấn dị thường, nàng cúi đầu nhìn nhìncách ăn mặc của mình, trên người tuy rằng khá bẩn, lá cây vươn trên người không ít, cũng may vẫn chưa đến nỗi nàoVươn năm ngón tay,chải chuốt đầu tóc đen mượt.
3 Câm miệng… là toàn bộ giết chết những người đó sao? Âu Dương Vũ không ngừng suy nghĩ. Nàng nghĩ một hồi, không đến thời điểm quan trọng công phu của mình vẫn là không cần lộ ra.
4 Mặt sau Duyên Bình vương phủ, là một thanh sơn kéo dài không ngừng, duyên xa ngân nga, vô biên vô hạn. Âu Dương Vũ dùng bùn đất tinh tế trát trên mặt cùng lộ ra ngoài da thịt thượng lau một cái.
5 Âu Dương Vũ vừa mới ngẩng đầu lên, một giọng nữ hơi thô bỗng truyền đến: "Uy, cái mũ của ngươi là ai làm, hãy bán lại cho ta !"Âu Dương Vũ không muốn gây chuyện, lập tức cúi đầu không nhìn cô gái kia, tỏ ra bộ dáng sợ hãi, giả giọng hơi khàn nói: "Chiếc mũ này là tiểu dân được một thôn dân ở rất xa tặng.
6 Đúng lúc Âu Dương Vũ vùi đầu xuống không thể thấp hơn nữa thì bên tai truyền đến một tiếng quát: "Uy, cái mũ của ngươi nói bán cho ta, sao ngươi vẫn còn sững sờ ở chỗ này?"Giọng nữ khàn khàn này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển về phía Âu Dương Vũ.
7 Tiếng vó ngựa chỉnh tề khiến cả vùng đất chấn động ông ông từng tiếng. Chỉ trong chốc lát, một đoàn bụi mù trời phóng về phía Âu Dương Vũ. Ngay sau đó, một tiếng hô vang lên: "Ngừng!"Thanh âm vừa dứt, đoàn ngựa đồng thời ngừng lại.
8 Vừa nghe đến hai chữ yêu nữ, Âu Dương Vũ không tự chủ được rùng mình một cái. Nàng lắc đầu, thầm suy nghĩ: khẳng định là không liên quan đến ta. Ta mới đến đây, mà nơi này tin tức đâu thể nào linh thông như vậy được?Vừa nghĩ như thế, nàng liền cảm thấy yên tâm hơn.
9 Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, thanh âm đinh đinh đang đang vang lên vô cùng dễ nghe. Âu Dương Vũ phảng phất cảm thấy luồng không khí mát mẻ bay ra từ đằng trước, bước chân liền nhanh lên vài phần.
10 Ra khỏi rừng cây, đập vào mắt Âu Dương Vũ là một đội kỵ sĩ chừng hai mươi người. Những kị sĩ này mặc khôi giáp đen, đứng chỉnh tề thành hàng bên cạnh những thớt hắc mã cao lớn.
11 Âu Dương Vũ cảm thấy căng thẳng, muốn rút tay ra khỏi tay Lương Dạ nhưng bị giữ lại. Nàng không cố thử nữa, nhưng trái tim bắt đầu bang bang đập loạn lên, cảm giác hồi hộp chợt như thủy triều phô thiên cái địa dâng đến.
12 Đem chén cháo một hơi cạn sạch, Âu Dương Vũ có chút ngượng ngùng nhìn hình ảnh phản chiếu ở đáy bát. Ngẩng đầu nhìn Lương Dạ, hơi không tự nhiên, nàng thấp giọng nói:" Có chút thất lễ.
13 Những nam nhân mà Âu Dương Vũ đã chứng kiến ở thế giới này đều cao lớn khôi ngô, chưa thấy ai lại thấp bé cả. Vóc người của nàng cũng được tính là khá cao, cũng phải đến một thước bảy, thế nhưng ở thế giới này cũng chỉ có thể coi là cô gái có vóc dáng trung bình thôi.
14 Ánh mắt mọi người như si như dại nhìn Âu Dương Vũ, đến nháy mắt cũng không nháy một cái. Không cần Âu Dương Vũ mở miệng, Tá Thác đã kêu lên:" Uy uy, đừng có xem nữa, Lương Dạ ngươi mau mau nói chút gì đi, nàng đang kề đao lên cổ ta đây.
15 Nghe giọng điệu nàng như chém đinh chặt sắt, thanh niên tóc đỏ không khỏi nở nụ cười khổ. Hắn thở dài nói:" Nếu như vậy, Lương Dạ, ngươi cứ dựa theo lời cô nương Âu Dương Vũ làm mẹ nó đi.
16 Khi Âu Dương Vũ vừa biến mất trong rừng cây thì một đội kỵ sĩ vội vàng chạy tới đó. Những người này đều cưỡi ngựa, vó ngựa bọc vải nên khi chạy không gây ra tiếng động, Âu Dương Vũ căn bản không phát hiện ra được họ đã đến gần như thế.
17 Cũng không biết trải qua bao lâu, Âu Dương Vũ từ từ tỉnh táo lại. Nàng nhìn chằm chằm vào hòn đá khổng lồ trên đỉnh đầu, một lát sau, quay đầu nhìn về hướng mà những tia sáng xuyên vào, thì ra là mình đang ngủ trong một cái thạch động.
18 Ngoài động, ánh mặt trời rực rỡ, bên trái là một đầm nước, phía trước là một khối đất trống, còn bên phải là rừng rậm vô cùng vô tận. Âu Dương Vũ lặng lẽ đánh giá động khẩu nho nhỏ này, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi ở nơi đây đã bao lâu?"Âu Dương Vũ cẩn thận hỏi han, thế nhưng lại không nghe được câu trả lời.
19 Mặc dù sâu trong nội tâm, Hi Thú cũng không rõ mình sai ở đâu, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ mặt xin lỗi nhìn Âu Dương Vũ. Qua một hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm nói: "Nàng.
20 Không thể không nói, so với trước kia thì Âu Dương Vũ cẩn thận hơn nhiều. Để không kinh động tới những thôn dân, nàng không ngại mà biến mình thành một thân đầy bùn đất.