1 “Tinh tang. . tinh tang…tinh tang…. tinh tang tinh tang tinh tang…. tinh tang tinh tang ting…tinh tang…tinh tang…tinh tang tinh tang tinh tang tinh tang….
2 Người tới đó là ba ba Kiều Nhược – Kiều Lập Quốc. Muốn nói, Kiều Lập Quốc năm nay đã 45, nhưng nhìn qua so với Tưởng Thiếu Hiền hơn 30 tuổi không khác nhau lắm, một người không vì thường xuyên xã giao mà dáng người bị biến dạng, còn có bởi vì năm tháng lắng đọng lại mà càng thành thục mị lực, không thể không nói, nam nhân này mệnh tốt.
3 Vừa về tới nhà, Đỗ Nhược (về sau gọi là Đỗ Nhược) liền nằm ở trên giường, ngủ đến trời đất điên đảo. Cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Đỗ Nhược mới từ từ tỉnh lại.
4 "Nhược Nhược! Ăn ăn sáng nào!" Bác gái, mà không, gọi là dì Lưu, đứng ở trước cửa sổ, nhìn Đỗ Nhược ở trong vườn không biết đang khoa tay múa chân cái gì.
5 Tại hội sở tư nhân. Đây là hội sở mới xây dựng gần lưng chừng núi mấy năm gần đây, ở tầng cao nhất có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, đó là điểm đặc biệt của hội sở này.
6 Cửa bị đẩy ra. Bước vào là một người phục vụ tuấn tú thật trẻ tuổi, đại khái khoảng 20 tuổi, không biết là gặp chuyện gì tốt, khuôn mặt hơi đỏ lên. Mọi người thấy đi vào là người phục vụ, không nhìn hướng cửa nữa.
7 Đỗ Nhược nhận được hai cuộc điện thoại, một là Tưởng Thiếu Hiền, một là dì Lưu, hai người đều nói ình, thủ tục xuất ngoại đã làm xong, Tưởng Thiếu Hiền đã đưa đồ đến nhà Đỗ Nhược.
8 "Kiều Nhược, chị thế nào cũng ở nơi đây?" Cô bé bên cạnh Kiều Tâm thấy Đỗ Nhược, rất giật mình. Nghe âm thanh bén nhọn, Đỗ Nhược theo bản năng nhăn nhíu mi.
9 Hôm nay Kiều lão phu nhân sinh nhật 70 tuổi, lớn tuổi rồi liền mong muốn nhìn đến cảnh con cháu đầy đàn. Năm nay, lão phu nhân càng vui vẻ, con lớn nhất rốt cục đều đem cháu trai cháu gái ở ngoài mang về, tuy rằng con dâu qua đời, một cháu gái khác cũng không ở nhà, nhưng lão phu nhân vẫn rất hài lòng, dù sao cháu gái cũng sẽ trở lại.
10 Thời tiết đã dần dần trở nên lạnh, sáng sớm Đỗ Nhược thức dậy luyện tập buổi sáng cũng không còn mặc một thân quần áo mỏng manh để luyện công, mà dì Lưu dặn dò sớm mặc vào áo dài quần dài, cho dù Đỗ Nhược biết mình thân thể tốt lắm, nhưng cũng không muốn tổn hại quan tâm của Dì Lưu đối với mình.
11 Ngày hôm sau, Đỗ Nhược dậy trễ, trong gương vành mắt cô thâm đen rõ ràng, người sáng suốt vừa thấy cũng biết là giấc ngủ không đủ. "Nhược Nhược, con có phải không thoải mái a?" Dì Lưu bị vành mắt thâm quầng của Đỗ Nhược dọa nghiêm trọng, lo lắng nhìn Đỗ Nhược.
12 "Dì Lưu! Những thứ này đều là cho con mang đến Mỹ à?" Đỗ Nhược xem bao lớn bao nhỏ trước mắt ước chừng chiếm hết phòng khách, âm thầm líu lưỡi. Dì Lưu lưu loát đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên tay, suy nghĩ một lát: "Hay là quá ít?"Đỗ Nhược cả kinh, vội vàng nói: "Đã quá nhiều rồi.
13 Tề Thâm cố gắng chỗng đỡ thân mình, ngồi lên xe, nhìn thoáng qua cửa sổ nhà Đỗ Nhược, liền nhắm hai mắt lại: "Lái xe đi. . . ”Trần Ngôn cũng nhìn thoáng qua, lại nhìn Tề Thâm ở ghế sau một chút, không tiếng động thở dài, không thèm nhắc lại, lặng lẽ lái xe về đại viện.
14 Trong lòng có tính toán, Đỗ Nhược cũng không vội vã ra ngoài không gian, chậm chạp ở lại một chút, khoảng cách sáng sớm còn có một chút thời gian. Nhìn bốn phía, tầm mắt Đỗ Nhược nhìn từng phiến luống ruộng thuốc, bên trong trồng đủ loại dược thảo, mà những thuốc này thoạt nhìn liền biết đã lâu năm, ít thì mấy chục, mấy trăm năm, lâu thì thậm chí tới ngàn năm.
15 Tất nhiên, Đỗ Nhược cũng không có rời đi. Động tác Tề Thâm rất nhanh, hôm đó anh liền đem báo cáo kết hôn sớm chuẩn bị tốt nộp lên, không đến hai ngày, đã được phê chuẩn.
16 "Đinh đang. . . Đinh đang. . . "Thím Lý nghe được tiếng chuông cửa, nhanh lau khô tay ướt sũng đi mở cửa. "Xin chào, tôi là người phát thư, xin hỏi Đỗ Nhược Đỗ tiểu thư ở nhà sao? Nơi này có thư quốc tế phát chuyển nhanh của cô ấy cần chính cô ấy ký nhận.
17 Hai ngày nay Tề Thâm trở về, vẫn luôn một tấc cũng không rời bên người Đỗ Nhược, mà cha Tề mẹ Tề đã gọi điện cho bệnh viện gia đình quân nhân chuẩn bị, tùy thời chờ ba bé cưng phát động.
18 Dương Khải Thành cùng Chu Thụy buồn cười nhìn tiểu binh tiến vào báo cáo đang dùng một biểu tình gặp quỷ nhìn trung đội trưởng bọn họ, bất quá cũng không trách hắn, đừng nói là hắn chưa thấy qua, chính là bọn họ trợ thủ đắc lực theo trung đội trưởng ba năm, đã không ít lần gặp biểu tình này của đội trưởng, cũng vẫn như cũ không thể tin tưởng cái người cười xán lạn trước mắt này là người mặt lạnh nhà mình kia, huấn luyện binh lính hết sức nghiêm khắc.
19 "Cưng à, em ngồi xuống, em làm anh chóng mặt quá!"Ở Nước Mỹ, tại trung tâm nghiên cứu bệnh tim nổi tiếng, ở bên ngoài phòng giải phẫu, một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang lo lắng chờ ngoài hành lang.
20 Đại sảnh sân bay. "Ba, ba chậm một chút. " Lão gia tử cũng đã gần 80, chân cẳng thế nào vẫn lưu loát như vậy, mẹ Tề, cha Tề cùng bảo vệ Tiểu Trần của Tề lão gia tử lo lắng nhìn lão nhân phía trước đi bay nhanh.