1 Chap 1 : Xem mặt Translator : feilunhai1010 Beta : vandkh Quán cà phê, Phan Tiểu Hạ đứng trước gương trong toilet, chăm chút son lại đôi môi, chuẩn bị đi nghênh đón đối tượng xem mặt thứ 23 trong đời cô.
2 Quán cà phê, Phan Tiểu Hạ đứng trước gương trong toilet, chăm chút son lại đôi môi, chuẩn bị đi nghênh đón đối tượng xem mặt thứ 23 trong đời cô.
Cô – giảng viên Tiếng Anh của Đại Học Tô Châu – dù ngót nghét 28 tuổi đời nhưng năm tháng không lưu lại chút vết tích nào trên khuôn mặt.
3 Chap7 : Quyển vở kì lạ Translator : Feilunhai1010 Beta : Vandkh Phòng làm việc của Nhược Phi rất gần với phòng trưng bày tranh chưa sửa xong của cậu, đều là do Tiểu Hạ giúp cậu thuê hộ nên đường đến đó cô thuộc làu như lòng bàn tay.
4 Vương Nhất Châu không thể tin nổi nhìn Tiểu Hạ, mặt hết trắng chuyển xanh, hết xanh chuyển đỏ, trông sinh động chẳng khác gì tắc kè hoa. Tiểu Hạ giận run người, vội hất cánh tay to lớn đang đè trên vai mình ra, cố kìm cơn giận, mềm mỏng dằn giọng: “Anh à! Anh nhận nhầm người rồi, hình như tôi đâu có quen anh!”
“Nếu đã như vậy, tấm vé concert này xem ra là vô dụng rồi!” Chàng trai bèn cười khẩy, đôi mắt nheo lại gian xảo như cáo già.
5 Chap 12 : Họp lớp (1) Translator : Feilunhai1010 Beta : Vandkh “Phải có cảm giác gì?” Tiểu Hạ tò mò nhìn Trần Duyệt. “Hai người là đôi trai tài gái sắc, lại còn là thanh mai trúc mã nữa chứ, tiến triển thêm một bước để thành cặp uyên ương âu cũng là hợp tình hợp lý mà! Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ tới điều đó à?” “Làm ơn đi.
6
Cuộc đời mì gói Nếu như tên nhóc Thẩm Nhược Phi kia không mò tới, cô tối nay đã được hưởng thụ bữa tối thịnh soạn, thưởng thức bộ phim lãng mạn, hơn nữa, nói không chừng sẽ cùng anh chàng bác sĩ đẹp trai phát triển tình cảm thêm một cung bậc mới rồi; nhưng mà mơ vẫn hoàn mơ, sự thật đau đớn chứng minh rằng tên tiểu tử khốn kiếp Thẩm Nhược Phi đã quậy tan nát tất cả.7 Chap 18 : Sân bóng Translator : Feilunhai1010 Beta : Vandkh Lòng như có tảng đá đè xuống nặng trĩu, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cái gì mà “bắt đầu lại từ đầu” Hắn tưởng hắn là ai? Tại sao mỗi lần người bỏ rơi cô và tháo chạy đều là hắn? Sau khi chia tay với Uông Dương, không biết đã bao lần cô mơ tới cảnh hai người gặp mặt, mơ lúc Uông Dương ôm chặt lấy cô nói : “Chúng ta làm lại từ đầu nhé em!”, và biệt ly chỉ là một cơn ác mộng.
8
“Chu Cầm không chăm sóc cho cậu sao?”“Tôi với cô ta chẳng liên quan gì đến nhau”
“Phét vừa thôi!” Tiểu Hạ không tin: “Ai ai chả biết chuyện tình hai người, cậu sang Mỹ, cô ấy cũng bay theo luôn.
9 Chap 24 : Không nỡ bỏ đi (2) Tiểu Hạ có một thói quen xấu đó là không nỡ quăng đồ cũ đi! Cô luôn thấy như vậy sẽ rất có lỗi với những đồ vật nhỏ bé đã bầu bạn với mình bao năm, bỏ chúng đi sẽ làm tổn thương tới chúng! Nhược Phi dự cảm thấy thế nào khi từ Quế Lâm về Tiểu Hạ cũng lại lôi về một lũ đồ nữa nên âm thầm tính toán sau này sẽ mua một căn phòng thật to để cho cô chứa mấy đồ tạp phế lù này.
10 Lúc nhàn rỗi Tiểu Hạ cũng hứng lên ngoáy ngoáy bút làm vài bài thơ, cũng tạm xem như là văn nghệ sĩ, nhưng bản chất vẫn là người trần tục. Cô nhìn chán những họa sĩ tài hoa phải khổ sở vật lộn kiếm đồng tiền bát gạo nên hoàn toàn không tán thành Nhược Phi đạp chân lên con đường không có lối về này.
11 Chap 29 : Tình cũ Nhược Phi không ngờ Tiểu Hạ lại đột nhiên nhắc tới chủ đề này nên có chút sững người. Tiểu Hạ uống một ngụm trà chanh, nghịch nghịch cái cốc trong tay rồi cười gian : “Theo tôi điều tra thì cậu lên mạng chỉ đọc tin tức chứ không hề chat chit gì cả, cho nên chắc 100% là không có bạn gái.
12
Cô đâu dám nói buổi xem mặt bị tên nhóc Nhược Phi dở hơi biết bơi kia phá tan nát hết rồi, chỉ thầm mong Chủ Nhiệm không truy cứu nữa thôi. Chủ Nhiệm hiển nhiên chưa thấy phản hồi gì từ bên kia nên chỉ tự biên tự diễn: “Bố mẹ cậu ta đều là quan chức, điều kiện của cậu ta cũng rất tuyệt, Tiểu Hạ, em đừng có bỏ lỡ cơ hội trời cho này nha.13 Chap 35: Cầu nguyện Tiểu Hạ vội vàng giật lấy dải lụa hồng chạy ra một góc, chăm chú viết tâm nguyện của mình lên, sau đó thắt lên cành cây. Đương lúc cô đang thắt thắt buộc buộc thì nhìn thấy Nhược Phi cũng đang thắt một dải như mình bèn thắc mắc hỏi : “Thẩm Nhược Phi, cậu đang làm gì thế? Không phải cậu đã nói là không tin mấy trò này sao?” “Đã đến đây thì cũng phải “nhập gia tùy tục” chứ!” “Xì…….
14 Phòng làm việc của Nhược Phi rất gần với phòng trưng bày tranh chưa sửa xong của cậu, đều là do Tiểu Hạ giúp cậu thuê hộ nên đường đến đó cô thuộc làu như lòng bàn tay.
15 Chap 40 : Đom đóm (1) Mồ hôi lấm tấm rịn ra khiến cơ thể cậu toát ra mùi nam tính rất đặc thù, lồng ngực nở nang săn chắc lại lờ mờ ẩn hiện qua chiếc áo phông mỏng manh, cộng thêm đôi mắt rạng ngời vô cùng kiên định vào niềm tin chiến thắng khiến tim Tiểu Hạ hồi hộp muốn nhảy vọt ra ngoài.
16 Ngượng ngùng
Chỉ là một quyển vở nháp thôi, cũng chẳng vẽ cô nào cả, có cần phải làm quá lên như thế không? Bỏ đi, trẻ con nhớn rồi cũng phải có bí mật riêng, cô làm chị cũng không nên quản chặt quá.
17 Chap 45 : 3000m (2) Tiểu Hạ chỉ cảm thấy chân bỗng xiêu sang một bên, mặt đỏ như gấc. Trong lớp không còn ai cho nên cô không hề giữ hình tượng, quét soèn soẹt, đuổi Trần Duyệt đang tiến lại mình ra xa.
18 Một đêm không mộng mị, Tiểu Hạ không rõ Nhược Phi về nhà từ lúc nào, khi cô mở mắt ra thì đã là ba giờ chiều rồi. Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, thở phào một cái, đang định tiếp tục ‘bồi bổ’ thêm tí nữa thì điện thoại lại reo, Tiểu Hạ bực bội đặt điện thoại áp bên tai, bài thánh ca hàng tuần của mẹ cô lại bắt đầu: “Tiểu Hạ, con đang làm gì đấy?”
“Đang ngủ ạ……….
19 chap 48 : Hắn đến rồi! Tán gẫu với Trần Duyệt một lúc, Tiểu Hạ liền cảm thấy tâm trạng đỡ hơn hẳn. Hai người chia tay nhau xong, Tiểu Hạ một mình đi dạo quanh siêu thị, tìm mua mấy thứ nghe nói rất có lợi cho liền xương khớp.
20 Nhược Phi cười cợt, đem bộ quần áo đã gấp ngay ngắn để vào tủ của Tiểu Hạ. Tiểu Hạ sững người, mồm há hốc, mắt trợn tròn nhìn cái under wear màu trắng của cô được Nhược Phi để vào hộp chuyên đựng quần áo lót trong tủ, kích động đến nỗi không nói thành câu: “Cậu, cậu, cậu đang làm cái gì vậy? Quần nhỏ của tôi sao lại trên tay cậu?”
“Chị nói cái này…………” Nhược Phi huơ huơ cái quần: “Khô rồi, em thu vào, kẻo mưa ướt hết”
“Nhưng đây là quần của tôi mà!”
“Cái size này, chị nghĩ em thèm để mắt đến sao?”
“Thẩm Nhược Phi, cậu biến thái! Trả nó lại cho tôi!”
“Phan Tiểu Hạ, thật khó có thể tưởng tượng bây giờ vẫn còn có người mặc cái màu quê một cục này đấy…….
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 50