21 Chap 51: Chăm sóc Ngữ khí của Uông Dương đầy vẻ ghen tức, khiến cho người khác nghe không lọt tai, nhưng Tiểu Hạ giờ đang nhờ cậy người ta nên không tiện trở mặt với hắn, chỉ đành nén giận, nuốt cục tức xuống.
22 Mặt Nhược Phi đỏ gay rồi vội vàng quay mặt đi, không biết đang tức cái gì. Trẻ con nhớn rồi, tâm sự cũng nhiều lên, vì thế mà Tiểu Hạ đại lượng khoan hồng, chỉ thở dài, không thèm hỏi lấy một câu vì sao.
23 Chap 54 : Dầm mưa (1) Cha mẹ quan tâm tới tương lai hạnh phúc của con gái, điều này cô có thể lí giải, nhưng sự “quan tâm” đó đã khiến cô và Uông Dương phải biệt ly suốt năm năm trời.
24 “Phải có cảm giác gì?” Tiểu Hạ tò mò nhìn Trần Duyệt.
“Hai người là đôi trai tài gái sắc, lại còn là thanh mai trúc mã nữa chứ, tiến triển thêm một bước để thành cặp uyên ương âu cũng là hợp tình hợp lý mà! Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ tới điều đó à?”
“Làm ơn đi.
25 Chap 56 : Tôi thích người con gái như em “Thẩm Nhược Phi, chúng ta cũng quen nhau gần 25 năm rồi nhỉ. Tôi vẫn còn nhớ hình dáng lúc cậu vừa mới sinh. Ha ha!” Tiểu Hạ nói đoạn, cười ha hả, còn Nhược Phi thì chẳng nói câu nào, chỉ đăm đăm nhìn cô, phảng phất như có thể hiểu thấu tâm tư của cô vậy.
26 “Tiểu Hạ, đã nhiều năm rồi không gặp, cậu vẫn trẻ trung như trước nhỉ. So với lúc tốt nghiệp chả khác biệt gì cả. Trần Duyệt, cậu cũng ngày càng đẹp lên đó.
27 Chap 59 : Cùng đi ăn cơm “Chị Tiểu Hạ, chị đang nghĩ gì vậy?” “A? Không có gì……. . ” Tiểu Hạ thẹn thùng cười trừ, không hề phát hiện ra sắc mặt của mình lúc này rất khó coi.
28 Khoảng một tiếng sau thì có người đến thật, Tiểu Hạ vừa chậm rãi ăn dưa vừa thờ ơ nhìn người đàn ông đang bước tới, đột nhiên cô cảm thấy hô hấp như ngừng trệ.
29 Chap 61 : Cùng ăn cơm (2) Tiểu Hạ giúp Nhược Phi tìm một nhà nghỉ giá cả phải chăng, sau khi thu xếp ổn thỏa cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cô cực kỳ hưng phấn hỏi Nhược Phi ngày mai muốn đi đâu chơi, Nhược Phi trả lời câu được câu mất, bấy giờ, Tiểu Hạ mới nhận thấy sắc mặt cậu trắng bệch tới đáng sợ, mồ hôi túa ra đầm đìa, răng cắn chặt môi, dường như đang cố gắng chịu đựng cơn đau cực hạn.
30 Tuy Nhược Phi nhỏ tuổi hơn Trần Duyệt, bình thường cậu luôn tươi cười nhã nhặn nhưng khi mặt mũi sa sầm lại thì thật sự khiến Trần Duyệt phải giật thót tim.
31 Chương 64 : Kim trong bọc cũng có ngày………. “Đúng vậy! Phải đối xử thật dịu dàng với con gái! Nghe lời chị cậu là không có sai đâu!” Uông Dương tự nhiên hết thảy lấy tay quàng qua eo Tiểu Hạ, khiến người cô bỗng cứng đơ.
32
Tiểu Hạ cố gượng cười rồi ngồi lên xe, một lát sau, xe dừng lại trước cổng bệnh viện.Cô hít thật sâu, mang theo tâm trạng dấn thân vào biển lửa vô cùng anh dũng tiến vào bệnh viện.
33 Chương 67 : Giáng sinh Chỉ mấy ngày nữa là tới Nô-en, qua Nô-en sẽ đến Tết dương lịch, như vậy, ngày cô và Uông Dương về nhà ra mắt cha mẹ hai bên càng ngày càng gần, nói không hồi hộp là giả vờ mà thôi! Có điều, từ trước tới nay Tiểu Hạ vốn không thích rầu rĩ về những việc chưa thể xảy ra, cho nên, cô chỉ chuyên tâm chuẩn bị đón đêm Giáng sinh đầu tiên từ khi cô và Uông Dương quay lại sao cho tuyệt vời nhất.
34
Về nhà, Tiểu Hạ cảm thấy lòng buồn vô hạn, làm gì cũng không có hứng. Lỡ gặp Uông Dương ở bệnh viện khiến lòng cô nặng trĩu như đeo đá tảng, cơ hồ không thể thở nổi.35 Chap 70 : Uông Dương lần nữa bị đánh! Nhược Phi nói đoạn, xông thẳng tới chỗ Uông Dương, thọi cho hắn một cú. Tính ra, đây là lần thứ hai hắn bị cậu đánh chảy máu mũi! Uông Dương không ngờ Nhược Phi “nói là làm” nên không hề phòng bị, lãnh trọn quả đấm! Mắt kính rơi xuống đất, vừa hay bị đế giày cao gót giẫm lên vỡ vụn, bữa tiệc trong phút chốc trở nên hỗn loạn! Buổi party long trọng ngay tức khắc biến thành đấu trường của cả hai người! Nhiều cô gái bắt đầu la lên thất thanh, song lại hướng ánh mắt hưng phấn xen lẫn ngưỡng mộ, sáng rỡ như sao về phía Nhược Phi.
36 Lòng như có tảng đá đè xuống nặng trĩu, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cái gì mà “bắt đầu lại từ đầu” Hắn tưởng hắn là ai? Tại sao mỗi lần người bỏ rơi cô và tháo chạy đều là hắn?
Sau khi chia tay với Uông Dương, không biết đã bao lần cô mơ tới cảnh hai người gặp mặt, mơ lúc Uông Dương ôm chặt lấy cô nói: “Chúng ta làm lại từ đầu nhé em!”, và biệt ly chỉ là một cơn ác mộng.
37 Chap 72 : Đồ đại ngốc (2) “Bà cũng kiếm củi à?” Nhược Phi hỏi. “Ừ! Thực ra thì tôi thích được phân vào tổ nấu ăn hơn!” Tiểu Hạ có chút nuối tiếc trả lời.
38 “Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Trực giác. ”
Nhược Phi liếc Tiểu Hạ một cái rồi uyển chuyển nhảy lên xà ngồi bên cạnh Tiểu Hạ. Cậu đưa cho Tiểu Hạ một que kem ốc quế Cornetto*cô liền mừng rỡ đón lấy, vỗ vỗ vai cậu: “Thẩm Nhược Phi, thằng nhóc cậu hôm nay bị làm sao thế? Tự dưng lại đối xử tốt với chị đây.
39 Chương 75 : Tôi cõng em! (Ta bảo rùi mà có cảnh lãng mạn đấy thui…hí. . nhưng chỉ là mở đầu…hắc hắc…chạy đây…he he) Để Tiểu Hạ chú ý tới mình, Nhược Phi cố gắng học tập, chăm chỉ chơi bóng, vì cậu muốn mình cao nhanh hơn, cao vượt hẳn cô.
40 Năm lên ba Tiểu Hạ đã gặp được Nhược Phi. Cha Tiểu Hạ là sĩ quan, mẹ là quân y, từ nhỏ cô đã quen với cuộc sống trong đại viện quân khu của một khu phố nhỏ ở Giang Tô.