1 Hồng Kông,Ngày 12 tháng 10 năm 2014,3 giờ 20 phút. Tại căn nhà hoang,ngoại thành. "Thẩm Kiện,anh trốn không thoát đâu,mau đầu hàng đi" Hạ Thiên Di hai tay cầm súng,hướng thẳng đến người trước mặt.
2 Sáng hôm sau. Tuy là nói Diệp Nghi Dung ở tướng phủ không có địa vị gì cả,hơn nữa còn bị người ghét bỏ,nhưng hôm nay lại là ngày đại hôn của nàng và bích vương gia,cho nên Diệp Thần đại tướng quân dù không muốn,cũng phải cắn răng mà trang hoàng tướng phủ,hắn không dám qua loa,dù sao cũng là bích vương gia chiến thần,nếu lỡ có điều gì sơ suất,hắn tuyệt đối không ghánh nổi.
3 Giờ mão,trời còn chưa sáng,Diệp Nghi Dung đã thức dậy. Ở hiện đại,nàng là một cảnh sát,giờ giấc công việc luôn bất ổn,bởi vì bất cứ lúc nào,cũng có thể nghe thông báo,ở nơi nào đó đang xảy ra một vụ án,cho dù là nửa đêm ngon giấc,cũng phải nhanh chóng bò dậy,hoặc là cơm đang ăn giữa chừng,cũng phải cấp tốc bỏ xuống,chạy nhanh đến hiện trường,cho nên đối với một cảnh sát như nàng mà nói,thời gian nghỉ ngơi rất là quý báo,có được 5 phút,mà chỉ nhắm mắt được 4 phút,cũng xem như là lãng phí thời gian lắm rồi.
4 Diệp Nghi Dung mơ màng tỉnh lại,nhìn ngoài cửa là Thẩm Nhi đang bê một cái chén nhỏ nghi ngút khói đi vào,cả phòng lúc này đều tràn ngập mùi thuốc,Thẩm Nhi vừa thấy Diệp Nghi Dung đã tỉnh,nàng vội buông chén thuốc xuống bàn,chạy lại đỡ Diệp Nghi Dung ngồi dậy.
5 Dạo xong một vòng kinh thành. Diệp Nghi Dung trở lại vương phủ đã là giờ Dậu. Quản gia đi qua đi lại trước đại môn,nét mặt khó coi cực điểm,vừa nhìn thấy Diệp Nghi Dung,hắn liền như người chết tìm được lối thoát,cả gương mặt nhăn nhó cố nặn ra nụ cười.
6 Đại Triều hoàng cung,ngự thư phòng. "Ta nghe nói thời gian gần đây,đệ thường hay ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn,sao hả,có hứng thú từ khi nào vậy?" Hiên Viên Dịch rót trà,tư thế tao nhã,hắn nâng chén ngọc lên,thổi thổi vài hơi,sau đó chậm rãi đưa lên miệng nhấp một ngụm,điềm đạm lên tiếng"Đã biết rõ còn cố ý hỏi" Hiên Viên Nham nhận lấy tách trà,hắn đưa tách trà lên gần mũi khẽ xoay xoay,nhắm mắt nhấp một ngụm trà thưởng thức.
7 Diệp Nghi Dung cảm thấy hành động của Hiên Viên Nham càng ngày càng khó hiểu. Lúc đầu thì dạy nàng cưỡi ngựa,sau đó mỗi ngày đều kéo nàng đi săn bắn. Bây giờ lại đến bắt nàng dạy hắn thổi sáo.
8 Từ mấy ngàn năm trước,đại lục phân rồi hợp là chuyện muôn thuở. Ai cũng có dã tâm muốn nhất thống thiên hạ,cho nên đại lục không ngừng chiến loạn. Hai trăm năm trước,đại lục được thống nhất,chỉ có một quốc gia duy nhất là Vũ Chi quốc.
9 iên cương,liều lớn trong doanh trại. Biên cương,liều lớn trong doanh trại. Sau khi giao phó chuyện luyện binh cho hai vị phó tướng xong,đợi bọn họ đi rồi,Hiên Viên Nham ngồi trước thư án,lấy cây sáo ở trên đai lưng ra,thổi khúc nhạc 'cầu ánh trăng'.
10 Lại một ngày mới,Diệp Nghi Dung vẫn như thường lệ là chạy bộ. Thời điểm ánh ắng soi rọi trên những tán lá,sắc vàng óng ánh cả vương phủ,Diệp Nghi Dung trở về Đông Uyển thì Thẩm Nhi và Tiểu Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho nàng.
11 Mộ Dung Thất kích động mấp mấy môi,giọng nói thều thào :" Là huynh,là huynh thật sao?" Lúc sắp ngã xuống,nàng đã nghĩ đến Diệp Nghi Dung,nàng thật sự hy vọng được gặp lại 'chàng',được 'chàng' cứu mình một lần nữa,thật không ngờ ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của nàng,để 'chàng' lại xuất hiện trước mặt nàng một lần nữa.
12 Đi được một khoảng rất xa,Diệp Nghi Dung mới dừng lại,nàng xoay người nhìn Mộ Dung Thất"Không sao rồi""Ừm" Mộ Dung Thất e thẹn gật đầu,nàng không ngẩng đầu lên,ánh mắt vẫn dán chặt ở tay hai người.
13 Diệp Nghi Dung thổi xong khúc nhạc,nàng mỉm cười xoay đầu nhìn Mộ Dung Thất. Khung cảnh náo nhiệt bỗng trở nên yên ắng đối với Mộ Dung Thất,trong mắt nàng lúc này chỉ có một mình Diệp Nghi Dung,chỉ có duy nhất nụ cười của 'chàng'.
14 Tiểu Cố : Xin lỗi,mấy nay ta bận nên không thể post truyện,hiện tại ta sẽ post truyện đều đặn lại. Rất cảm ơn vì những bạn đã ủng hộ ta,ta biết truyện của ta còn nhiều thiếu sót,nhưng được các bạn ủng hộ,ta thật sự rất vui,tuy rằng không thể thu hút được nhiều bạn đọc,nhưng cho dù chỉ có một người ủng hộ,ta cũng sẽ cố gắng và không bỏ cuộc.
15 Giờ mão,Diệp Nghi Dung thức dậy,sau khi thay y phục xong,chuẩn bị chạy bộ như mọi khi,vừa mở cửa ra,bước chân của nàng chợt dừng lại. Đứng ở ngoài Đông Uyển,là bóng dáng cao lớn của Hiên Viên Nham,hai tay đặt ra phía sau,hướng lưng về phía nàng.
16 Buổi chiều,Hiên Viên Nham vừa bãi triều xong,hắn vội đến đình Liên Hoa tìm Diệp Nghi Dung,từ xa đã nhìn thấy nàng cùng hai nha hoàn ngồi trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
17 Phủ tướng quốc,Hoa Sương phòng. Mộ Dung Thất nằm trên giường,cả người nằm nghiêng xoay mặt vào bên trong,mặc cho Tiểu Hoa khuyên thế nào nàng cũng đều làm ngơ.
18 Mộ Dung Tuyết rời khỏi Hoa Sương,nàng chậm rãi rảo bước đến thư phòng. Phụ thân đã ngồi trước bàn án chờ nàng. "Cha" Mộ Dung Tuyết gọi một tiếng,nàng ngồi xuống ghế,phụ thân nàng cũng đặt quyển sách trên tay xuống,tiến lại bàn tròn ngồi xuống cùng nàng.
19 Bích vương phủ,sáng hôm sau. Bởi vì hôm nay là sinh thần của hoàng đế Hiên Viên Dịch,theo quy tắc phải vào cung sớm,cho nên Diệp Nghi Dung không chạy bộ giống như mọi ngày,trời tờ̀ mờ sáng thì Thẩm Nhi cùng Tiểu Nguyệt đã đến giúp nàng thay y phục và trang điểm.
20 Mộ Dung Thất từ sáng sớm đã vào cung với phụ thân nàng,nhưng hoàng cung nhiều người nhộn nhịp,nàng không thích ứng kịp,cho nên mới xin phép cáo lui một lát,nhờ cung nữ ở trong cung đưa nàng đến ngự hoa viên thưởng hoa.