Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 50
Chương mới nhất: Chương 50: Sự Kiện Ô Mai (1)
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Thể loại: Hiện đại, Sủng, hôn nhân tổng giám đốcNguồn + Convert: TTV + GachuaonlEditor: Nguyễn Hân Di ( Tiểu Di)Độ dài: 1956 trang wordAnh là tổng giám đốc nổi tiếng phong lưu hào hoa, mỹ nữ vây quanh nhiều không đếm xuể.

Danh sách chương Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng


Chương 1: Phu Nhân Tổng Tài Là Tội Phạm Truy Nã?

1 Editor: Nguyễn Hân Di

Cao ốc Tiêu thị chiếm giữ một khu vực phồn hoa nhất ở thành phố C, toà nhà hơn một trăm tầng làm cho người ta không thể không ghé mắt, một người phụ nữ với bộ tây trang đen, đầu tóc được tỉ mỉ chải gọn ra phía sau, dáng người cao khoảng 1m7, dưới chân mang một đôi giày cao khoảng 5cm, làm người ta không thể không nhìn được, “ Mẹ, chúng ta đến đây làm gì?”

Người phụ nữ đó dẫn một cậu bé khoảng 4 -5 tuổi, cậu bé đó mặc một bộ quần áo bóng chày màu xanh nhạt, tóc tơ xoăn xoăn, đôi mắt to tròn, không nhìn trái ngó phải là lại mang đôi mắt sáng long lanh nhìn mẹ mình.


Loading...

Chương 2: Phu Nhân Tổng Tài Là Pháp Y

2 Đông Thu Luyện cùng Quỹ Viễn vào thang máy để xuống sảnh chính, Quý Viễn có chút sợ hãi nho nhỏ đối với Đông Thu Luyện, nói thật, Quý Viễn cũng là người từng trải, nhưng Đông Thu Luyện lại làm cho hắn cảm thấy đó là người cách xa ngàn dặm, nhất là bây giờ, hai người đang đi chung một thang máy, cảm giác được nhiệt độ đang giảm xuống rất nhiều!

Đột nhiên di động của Đông Thu Luyện vang lên, là bài “London Bridge is falling down” một bài đồng dao của Anh, Quý Viễn không nghĩ phu nhân tổng giám đốc lại sử dụng bài hát như vậy làm nhạc chuông, “Alo---ừ, tôi lập tức trở lại!” Lúc nói chuyện cũng chỉ có vài giây, không có một tia nhiệt độ, Quý Viễn không nhịn được oán thầm, khó trách tổng giám đốc cùng phu nhân tình cảm không tốt!

Trong nhà có một ngọn núi băng như vậy ai mà chịu nổi, bên ngoài nhuyễn ngọc ôn hương, nhưng lại lạnh lùng đến mức đáng sợ!

“Đinh” Thang máy dừng lại, “Phu nhân, mời ngài---“ Quý Viễn vui một bước tránh ra, Đông Thu Luyện bước ra!

Lúc này bầu không khí ở đại sảnh của Tiêu Thị đang là giương cung bạt kiếm, có cảm giác như ai cũng không chịu nhường nhịn ai, mà một bên quản lí cùng các nữ tiếp tân cũng nhìn thấy một màn quỷ dị này, cũng không biết là nên nói gì, nhưng sắc mặt tựa hồ không tốt, khi thang máy mở ra, tầm mắt mọi người lo lắng nhìn Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nhàn nhạt lướt qua ánh mắt nhìn của mọi người, không nói lời nào sải bước về phía trước!

Lúc này, Triệu Minh cùng Lệnh Hồ Càn cùng bước tới, Triệu Minh cách thang máy tương đối gần nên bước đến trước: “Đông pháp y, chúng ta đã có hẹn trước, cho nên phiền ngài cùng chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.


Chương 3: Tiểu Quỷ

3 Editor: Nguyễn Hân Di

Lúc này, Quý Viễn đưa văn kiện đến: “Tổng giám đốc, chuyện hôm nay đã xử lí tốt, một lát nữa ngài có hẹn dùng bữa tối với Bùi tiểu thư!” Quý Viễn cầm trong tay một cái máy tính xách tay, trên đó ghi chép tất cả lịch trình của Tiêu Hàn!

Tiêu Hàn ngược lại quên mất có hẹn với Bùi Tử Đồng, nhìn Tiêu Dịch đang ngồi trong lòng mình, Tiêu Dịch lúc này cũng cười tủm tỉm nhìn Tiêu Hàn: “Ba ba, ba muốn vứt bỏ con sao!” Tiêu Hàn sửng sờ, anh muốn nhờ người mang Tiêu Dịch trở về nhà, lời của Tiêu Dịch vừa nói ra làm Tiêu Hàn không biết nên nói những gì!

“Mẹ nói trong thời gian này muốn con và ba bồi dưỡng tình cảm, nhưng mà nhìn ba như vậy giống như là không nguyện ý.


Chương 4: Bị Xem Nhẹ

4 Editor: Nguyễn Hân Di

Sau khi Đông Thu Luyện giãi phẫu xong đầu của người chết, lại theo thứ tự kiểm tra toàn thân người chết một hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở cánh tay, lấy một cái kính lúp, tiếp đó cầm một con dao mỗ mô hình nhỏ, giãi phẫu xung quanh ...


Chương 5: Ba À, Vi Khuẩn Thật Nhiều!

5 Editor: Nguyễn Hân Di

Tiêu Dịch ngồi trên ghế, hết sức ưu nhã đưa tay cầm lên một ổ bánh, thuận tay phết sốt cà chua trên mặt, nhưng vừa phết một ít, liền dừng lại, đem bánh để ở một bên, ngược lại cầm lên bánh sừng bò, vừa ăn vừa hung dữ trừng mắt nhìn sốt cà chua!

Quản gia của họ Tiêu là Bác An, ông cầm sữa đi đến hỏi: “Tiểu thiếu gia, có phải là không ăn được?” Đông Thu Luyện phần lớn đều ở nhà cũ, ngôi nhà đó là Pháp cho nên Tiêu Dịch có rất nhiều thói quen ngã về tây, Tiêu Dịch chu môi, nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn uống một ngụm cà phê, cúi đầu xem báo!

“Không phải, mẹ nói, mỗi ngày chỉ cho con ăn ba viên kẹo!” Tiêu Hàn uống một ngụm cà phê thiếu chút nữa đã phun ra, hai ngày trước tiểu tử này quấn anh đòi ăn kẹo, đúng lúc Bạch Thiếu Hiền có công ty chuyên môn làm về kẹo, anh mua rất nhiều kẹo từ chỗ đó, vừa nghĩ đến khuôn mặt của Đông Thu Luyện, Tiêu Hàn lập tức cảm thấy không đói bụng nữa!

“Tiểu thiếu gia ăn ít một chút sẽ không có chuyện gì!” Bác An Nhiên đem sữa còn nóng đưa cho Tiêu Dịch, Tiêu Dịch hết sức đáng yêu nên rất được người làm cùng quản gia ở đây rất thích, Tiêu Dịch quệt mồm nói: “Khi mẹ đưa con đi kiểm tra răng, mẹ nói nếu có răng sâu sẽ nhổ răng của con!”

Tiêu Hàn uống cà phê cảm thấy không trôi, kể từ khi anh biết nghề nghiệp của Đông Thu Luyện, Tiêu Hàn mất không ít công phu mới điều tra được mọi chuyền của Đông Thu Luyện, nói thật Tiêu Hàn rất thưởng thức chuyện đó, nếu tiếp nhận xí nghiệp của họ Đông, nhất định sẽ thành công, nhưng là lại bỏ qua xí nghiệp của họ Đông chuyển sang học y, học y thì đã đành đằng này lại là pháp y!

Khó trách mấy năm trước lúc anh trở về nhà cũ, ông nội luôn nói: “Tiểu Luyện không giao thiệp với người khác, tính tình lạnh lùng, cháu nên nhường con bé một chút” Quả nhiên là nói không sai, thật sự là không thường giao thiệp với người thường mà là liên hệ với người chết!

“Mẹ nhất định sẽ nhổ sạch hàm răng của con!” Tiêu Hàn nhún mũi nói, thiếu chút nữa là khóc lên, Tiêu Hàn để tờ báo xuống đi tới, đem Tiêu Dịch ôm đặt lên đùi:

“Tiểu Dịch, sao vậy? Ba sẽ nói với mẹ con, mẹ con rất thương con, chắc chắn sẽ không nhổ sạch răng của con…”

Cái này chính là nói Đông Thu Luyện là bà ngoại đội lốp sói hay sao? Thiệt tình, thật sự rất doạ con nít!

Đang lúc nói chuyện thì Bạch Thiếu Hiền đến, Bạch Thiếu Hiền cùng Tiêu Hàn lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, những ngày nay ở cùng với Tiêu Dịch cũng rất tốt, vừa vào cửa thì thấy Tiêu Hàn ôm Tiêu Dịch, cười một tiếng: “Ơ, ai dám chọc tiểu thiếu gia của chúng ta a, có chú ở đây, chú sẽ đem kẹo cho con ăn!”

“Con không cần, chú là người xấu!” Trong tay Bạch Thiếu Hiền còn cầm một túi kẹo, cái này xem như là ngây ngẩn cả người, chiêu này của anh là bách phát bách trúng, nhưng hôm nay sao lại, bác An nghiên đầu nói với Bạch Thiếu Hiền vài câu, Bạch Thiếu Hiền xem như hiểu, đi tới đưa tay sờ tóc của Tiêu Dịch: “Tiểu Dịch đừng khóc, hôm nào chú làm một ít kẹo không chứa đường, đảm bảo con ăn xong sẽ không sâu răng!”

“Thật?” Tiêu Dịch ngẩng đầu hít mũi, nước mắt ròng ròng nhìn Bạch Thiếu Hiền, Bạch Thiếu Hiền cười bế Tiêu Dịch từ trong tay Tiêu Hàn: “Quần áo của cậu đã dơ, nhanh đi thay quần áo, tớ cùng thằng bé ở trên xe đợi cậu! Nào, chúng ta lên xe trước, con là nam tử hắn, về sau cũng không thể khóc như vậy, có được không…”

Tiêu Hàn cười một tiếng, may là Bạch Thiếu Hiền có biện pháp, Tiêu Hàn trở về thay quần áo, thì thấy trên bàn có một tờ giấy, cái này là tối hôm qua lão gia tử để lại, đây là địa chỉ của bên quân đội, nói là Đông Thu Luyện, Tiêu Hàn chỉ tiện tay ghi lại, Tiêu Hàn nhìn địa chỉ sau đó đem tờ giấy nhét vào túi áo!

“Chú Bạch, trở lí của mẹ cũng họ Bạch, chú kia nhìn rất ngốc, mẹ không thích chú ấy!” Tiêu Dịch đã không còn khóc, khi Tiêu Hàn lên xe là lúc Tiêu Dịch ngồi trên đùi của Bạch Thiếu Hiền nhìn hai người rất khắng khích, Tiêu Hàn cảm thấy có chút ghen tị!

“Phải không? Mẹ con còn có trợ lí nữa hả!”

“Đó là đương nhiên, mẹ con rất lợi hại, mỗi lần mẹ làm việc thì chú đó liền si ngốc nhìn mẹ, thật là ngốc!” Tiêu Hàn nhướng mày, bên người Đông Thu Luyện có trợ lí, đây là lần đầu tiên Tiêu Hàn được nghe nói, Bạch Thiếu Hiền cảm thấy Tiêu Hàn có chút dị thường, cười hỏi: “Thật không? Chú kia có thích mẹ con không?”

“Thích?” Tiêu Dịch chống tay suy nghĩ một chút, “Con cũng không biết, nhưng khẳng định là mẹ không thích chú đó, ngốc tử, mẹ nói về sau chú ấy nhất định là một người ngốc!” Tiêu Hàn cùng Bạch Thiếu Hiền cười một tiếng!

Khi ba người tiến vào cao ốc Tiêu Thị, vài ngày này nhân viên Tiêu Thị đều biết Tiêu Dịch, là con của BOSS, chính là người thừa kế sau này của Tiêu thị, ai dám đắc tội a!

“Hàn.


Chương 6: Xí Nghiệp Đông Gia

6 Đông Thu Luyện ngồi ở trong văn phòng cùng Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn đưa văn kiện cho Đông Thu Luyện xem, “Nói như vậy, thì hắn không bị phát hiện? Là ẩu đả của bang phái dẫn đến chết? Nhưng kết quả này tôi vẫn không thể tiếp nhận!”

“Đây là kết quả sau cùng!” Ánh mắt của Đông Thu Luyện cũng không nhìn lên, chỉ đảo đảo tài liệu trong tay, văn kiện này là bên cảnh sát đưa đến, trên đó là toàn bộ ảnh chụp của người chết, kể cả ảnh chụp của hiện trường vụ án, vài ngày nay Đông Thu Luyện đã không được nghỉ ngơi tốt!

Lệnh Hồ Càn cảm thấy đau đầu, nói thật không còn cách nào mới tìm Đông Thu Luyện, coi như là bọn họ đã biết nhau từ nhỏ, nhưng từ sau chuyện kia tính tình của Đông Thu Luyện liền biến thành thế này, chính hắn cũng không biết nên nói với cô cái gì, “Anh ta là người là chúng tôi tỉ mỉ chọn lựa, mọi phương diện đều là tốt nhất, làm sao có thể chết bởi chuyện ẩu đã bang phái dễ dàng như vậy!”

“Người bên kia chính là nhắm vào anh ta, báo cáo của tôi rất rõ ràng!”

“Ở đâu rõ ràng, kết luận của cô không phải là hắn bị người khác cố ý giết chết, là chết ngoài ý muốn, ở đâu rõ ràng!” Cuối cùng Lệnh Hồ Càn nhịn không được nữa, âm thanh không tự giác lớn lên, Đông Thu Luyện cũng không có phản ứng nào, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Lệnh Hồ Càn!

“Gần đây anh nhường như có chút nóng tính thêm, nói chuyện lớn như vậy là không tốt cho thân thể của anh!” Lời nói này của Đông Thu Luyện không thể nghi ngờ chính là đổ dầu vào lửa, nhưng Lệnh Hồ Càn lại không thể phát hoả, chỉ có thể nghẹn mà ngồi xuống, tận lực nén âm thanh của mình, “Vậy được, cô kể tóm lượt lại quá trình tử vong của anh ta đi!”

“Vết thương trí mạng là trên đầu, miệng vết thương trúng đến họp sọ, làm cho họp sọ bị vỡ mà chết, vết thương lớn nhỏ trên người có rất nhiều, đều là những vết thương không đáng kể là những vết thương không trí mạng, nhưng khi anh ta còn sống thì bị người khác tiêm một loại thuốc độc mới, nhưng sau khi chết vì để người ta không phát hiện nên đã bị tiêm một lượng lớn ma tuý để che giấu việc khi anh ta còn sống bị người ta tiêm thuốc độc!”

“Thuốc độc mới?” Đột nhiên Lệnh Hồ Càn nghĩ đến cái gì đó, tựa như đã hiểu, nhìn Đông Thu Luyện vẫn là bộ dáng tỉ mỉ cẩn thân, tìm đâu ra được một cô gái như thế, “Lần này cô trở về, có trở về nhà không?”

“Tôi gả ra ngoài đã được 5 năm, anh có thấy tôi trở về nhà?” Đông Thu Luyện có chút buồn cười để văn kiện trong tay xuống, híp mắt nhìn Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn sờ mũi, kỳ thật Đông Thu Luyện nhỏ hơn anh mấy tuổi, nhưng khi ở trước mặt cô hắn đều có cảm giác bản thân mới là đứa bé!

“Tin cô trở lại không có ai phong toả, không chừng vài ngày nữa ở Đông gia sẽ có động tĩnh, cô cũng biết sau khi Đông lão gia tử qua đời toàn bộ Đông gia liền…” Lời của Lệnh Hồ Càn chưa nói xong Đông Thu Luyện liền mạnh mẽ đứng lên, làm động tác rất lớn, Đông Thu Luyện là cố ý, Lệnh Hồ Càn nhìn sắc mắt khó coi của Đông Thu Luyện cùng mím môi không nói!

“Chuyện của Đông gia tôi sẽ giải quyết, không cần anh quan tâm! Chuyện ở quân đội đã xong, tôi đến cục cảnh sát, nếu về nguyên nhân cái chết của anh ta có vấn đề thì đến tìm tôi!” Đông Thu Luyện nói xong liền trực tiếp rời khỏi!

Lệnh Hồ Càn cười một tiếng, cầm điện thoại lên bấm một dãy số, chỉ nói một câu với đối phương, liền cúp điện thoại, “Tiểu Luyện đã trở lại!” Lệnh Hồ Càn nhìn điện thoại đã tắt, trên đó hiện lên: Anh trai!

Tiêu Hàn ôm Tiêu Dịch vào phòng làm việc, Quý Viễn sau khi đã sửa xong lịch trình một ngày đặt trước mặt của Tiêu Hàn, “Tổng giám đốc, đây là lịch trình hôm nay, lúc mười giờ ngài có một cuộc họp quốc tế, 2 giờ chiều có một cuộc hội nghị, 4 giờ tổng giám đốc có hẹn cùng đối tác, buổi tối Bùi tiểu thư hẹn ngài ăn cơm!”

‘‘Chuyện buổi tối, từ chối!’’ Tiêu Hàn nói xong bắt đầu phê duyệt văn kiện, Tiêu Dịch ngoan ngoãn ngồi một bên xem sách, vóc người bé nhỏ, không hiểu sao làm lòng của Tiêu Hàn cảm thấy rất ấm áp!

“Ba, ba cùng vị kia của ngài bất hoà nên không cùng ăn cơm hả!” Tiêu Dịch giơ khuôn mặt nịnh nọt nhìn Tiêu Hàn!

“ Đúng vậy, con đứa bé lanh lợi này còn muốn nói gì nữa!” Tiêu Hàn đùa Tiêu Dịch, lúc này Bạch Thiếu Hiền đi vào, trực tiếp ngồi bên cạnh Tiêu Dịch, Tiêu Dịch cũng hết sức tuỳ ý nằm lên người của Bạch Thiếu Hiền, “Bùi Tử Đồng còn ở phía dưới, xem ra buổi trưa nay không có ý định rời khỏi!”

“Vậy thì thế nào?” Tiêu Hàn nhìn văn kiện đầu cũng không ngẩn lên, vốn là anh chỉ muốn vui đùa một chút thôi, nếu người nào tưởng là thật thì thật sự rất buồn cười!

“Bùi Tử Đồng không phải là người khác, sau lưng cô ta còn có Bùi gia, cậu cũng không nể mặt một chút sao?”

“Bùi gia, Cô ta Bùi Tử Đồng chỉ là con gái riêng mà thôi, mặc dù Bùi gia hiện tại coi trọng cô ta, là vì cô ta còn có giá trị lợi dụng, còn đại tiểu thư Bùi gia nổi danh, thì lại được Bùi gia giấu vô cùng hoàn hảo, rất ít khi xuất đầu lộ diện, Bùi Tử Đồng hiện đang làm minh tinh.


Chương 7: Cha Con Đông Gia

7 Buổi chiều, Tiêu Hàn vừa kết thúc hội nghị trở lại phòng làm việc của anh, đã nhìn thấy Tiêu Dịch đã ngủ trong phòng nghỉ của phòng làm việc, Tiêu Hàn cởi quần áo của Tiêu Dịch ra, đem Tiêu Dịch ôm lấy: “Ba.


Chương 8: Kết Hôn Là Chuyện Nhà Tôi

8 Editor: Nguyễn Hân Di

Đông Thanh Tư cùng Đông Tu ngồi trong phòng ăn đợi hơn nữa tiếng, Đông Thanh Tư có chút nhịn không được nói: “Ba, anh ta không phải là cố ý chứ!”

“Chúng ta đang cầu cạnh anh ta, đợi một chút thì có làm sao, con chính là ngồi khôn...


Chương 9: Mau Khen Ngợi Con Đi

9 “Không có nha, có phải bị dị ứng không?” Tiêu Hàn ôm lấy Tiêu Dịch, hướng về phía cha con Đông gia ngượng ngùng cười, “Ngượng ngùng! Thằng bé không thoải mái, chúng tôi rời đi trước, bữa cơm này ghi cho tôi!” Nói xong, ba người nhanh chóng rời đi như một ...


Chương 10: Thời Gian Tử Vong Không Chính Xác

10 Một lần nữa Đông Thu Luyện đi ra là buổi tối, một cảnh sát đi đến nói: “Triệu đội trưởng có nói, đợi ngài ra liền dẫn ngài đi ăn cơm, ở đây chúng tôi chỉ có căn tin, mong ngài bỏ qua!” Thực ra thức ăn ở cục cảnh sát cũng không tệ lắm, hai năm trước khi mọi người làm thêm giờ đều đi ăn ở bên ngoài, lâu dần trong cục cũng chi ngân sách để xây căn tin, hết sức thuận tiện, vô luận là trễ thế nào cũng có cơm ăn!

“Ừm” Đông Thu Luyện đưa tay vuốt vuốt mi tâm, “Một lát nữa gọi người trong cục pháp y đến, tôi có chuyện muốn nói!” Bạch Thiếu Ngôn lúc này đã ra ngoài, chỉ cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, khi bọn họ đi đến đây đã mất 3 tiếng, có hơn 2 tiếng là đi trên đường gập ghềnh, trong lòng đã cảm thấy không thoải mái!

Khi vào giải phẫu thấy những thi thể này, nhất thời nhịn không được liền phun ra ngoài, Đông Thu Luyện lạnh nhạt liếc cậu một cái, “Nhanh dọn dẹp, đừng làm ô nhiễm thi thể!” Bạch Thiếu Ngôn nhất thời cảm thấy hết sức oan ức!

Kỳ thực, không thể trách cậu nha, hung thủ quả thật là phát điên, những thi thể này hết sức thê thảm, chính Đông Thu Luyện là người có kinh nghiệm phong phú nhưng khi nhìn những thi thể này cũng muốn nôn, đặc biệt là những đứa trẻ này không lớn hơn con cô, mặc dù Đông Thu Luyện lạnh lùng như thế thì trong lòng cũng khó tránh khỏi xúc động!

Chẳng trách cấp trên cứ quan sát chặt chẽ đến vậy, không tiếc sử dụng thế lực lớn cùng quân đội cướp người, Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn đến căn tin, lúc này cũng gần 8 giờ nhưng người ở căn tin rất nhiều, người cảnh sát đi theo Đông Thu Luyện giải thích: “Triệu đội trưởng phát hiện một ít manh mối, vừa mới cho bọn họ ra ngoài, những người đó đều là người của tổ trọng án!”

Đông Thu Luyện chỉ qua loa nhìn bọn họ một chút, nhìn ra được trên khuôn mặt của bọn họ đều hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng lại mơ hồ mang theo một chút vui sướng, Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn tìm một chỗ tuỳ ý ngồi xuống, lúc này Triệu Minh đã đi tới, vội vã, không thể nói là đi nói chuẩn xác chính là xông tới, vọt đến chỗ của Đông Thu Luyện liền dừng lại, thở hổn hển từng ngụm: “Sao cô điều tra xe đông lạnh?”

“Triệu đội trưởng, ngài ngồi xuống trước đã, trước hết nên để lão sư ăn cơm trước, ngoại trừ ăn sáng thì đến giờ thầy tôi chưa ăn gì hết, một lát nữa còn phải vào phòng giãi phẫu!” Bạch Thiếu Ngôn cười mời Triệu Minh ngồi xuống, Triệu Minh thấy Đông Thu Luyện cũng không ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng ăn cơm, trước mặt rõ ràng là cải trắng đậu phụ, cải xanh xào thịt, nhưng sao khi nhìn cô ăn thì giống như là đang ăn sơn hào hải vị, Đông Thu Luyện nâng tay hay nhấc chân đều ưu nhã như vậy, không nhanh không chậm, nhưng lại làm người ta nhìn cảm thấy vui lòng!

Triệu Minh là tổ trưởng tổ trọng án, là đại đội trưởng của khoa hình sự trinh sát, bọn họ xem trọng nhất là hiệu suất, lúc bọn họ theo dõi nghi phạm thì mọi bữa chỉ có bánh mì cùng mì tôm, hơn nữa trong đội đàn ông chiếm đa số, ăn cơm đều như hùm như sói, đâu giống như Đông Thu Luyện hiện tại, Đông Thu Luyện coi như cũng được đi, nhưng Bạch Thiếu Ngôn cũng ung dung ăn cớm, dáng vẻ hai người như đúc, đều rất tao nhã!

Triệu Minh có chút nóng nãy, thật vất vã mới có chút manh mối, hắn phải nắm chắt thời gian, kẻ đó cực kì hung ác, để đảm bảo rằng hắn không thể tìm người khác để ra tay, Triệu Minh chăm chú nhìn Đông Thu Luyện, dưới ánh mắt nóng rực của Triệu Minh thì Đông Thu Luyện vẫn duy trì tốc độ ăn như cũ, lại ung dung lấy khăn tay ra lau miệng: “Triệu đội trưởng, nếu có chuyện thì bây giờ có thể nói!”

Đông Thu Luyện giơ tay nhìn đồng hồ, “8h30 tôi muốn vào phòng giải phẫu, anh còn 20 phút!”

Triệu Minh chỉ vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tay của Đông Thu Luyện, trước đó vài ngày Triệu Minh mới phá án đồng thời bắt luôn người tham ô, Triệu Minh nhìn kiểu đồng hồ đó có chút quen mắt, ít nhất cũng mấy trăm vạn, nghề phát y dễ kiến tiền như vậy sao? Nhưng cũng chỉ hơi nghi ngờ, Triệu Minh liền bắt đầu vào việc chính: “Sao chúng ta phải điều tra xe đông lạnh?”

“Tôi thấy ảnh chụp hiện trường, cùng ảnh chụp của các pháp y trước đây, và ảnh chụp của máu, máu của những đứa trẻ đó không bình thường, anh cũng biết là khi ở nhiệt độ lạnh tốc độ máu chảy sẽ chậm đi, đồng thời cũng có thể nói là thời gian tử vong là không chính xác, tôi tin rằng đến giờ các anh cũng không có một chút manh mối nào đúng không?” Lời này của Đông Thu Luyện chính là nói trúng điều trong lòng của Triệu Minh!

“Vì thời gian tử vong suy đoán không đúng, thời gian tử vong là sớm hai ngày, mà các anh lại điều tra ở hai ngày sau, thì làm sao phát hiện được manh mối!” Bạch Thiếu Ngôn lúc này cũng đã ăn xong, uống một ngụm nước: “Lão sư, tôi đi lấy trái cây là người!” Đông Thu Luyện nhẹ nhàng gật đầu!

Kỳ thực lời nói của Bạch Thiếu Ngôn giống như một cây búa nện vào lòng của Triệu Minh, đột nhiên Triệu Minh cảm thấy những điều tra trước đây của hắn về vô dụng.


Chương 11: Gặp Được Người Quen

11 “Lão sư, có phải tìm được bộ phận nào đó của thi thể không!” Bạch Thiếu Ngôn nhìn cảnh sát đi ra ngoài, “Chúng ta không đi hiện trường sao?”

“Không cần, các bộ phận đã đông lại không được trọn vẹn, trên đó đều bị đông đá, dựa theo thủ pháp gây án của hung thủ, trên đó hẳn là không để lại chứng cứ nào, để bọn họ mang đến cũng như vậy! Cậu đi thay quần áo, tôi có vài lời muốn cùng vị pháp y này nói chuyện!” Đông Thu Luyện nhìn người đàn ông trung niên trước mặt cô!

Đưa tay ôm lấy người đàn ông trung niên, “Chú Tôn, đã lâu không gặp!” Tôn Chính cũng cười một tiếng, đưa tay ôm lấy Đông Thu Luyện, “Nhiều năm rồi không thấy, thấy cháu sống tốt như vậy, chú cũng yêu lòng, nha đầu cháu, hiện tại là một ngôi sao sáng của giới pháp y, chớp mắt một cái đã nhiều năm!” Tôn Chính nhìn Đông Thu Luyện từ trên xuống dưới: “Những năm nay, cháu sống thế nào hả!”

“Cháu rất tốt, ba đã sắp xếp cho cháu đi nơi rất tốt, chú không cần lo lắng, nhưng sao chú vẫn ở lại cục cảnh sát, cháu cho rằng dựa vào lý lịch của chú thì không ở nơi này!” Đông Thu Luyện kéo Tôn Chính ngồi xuống sô pha.


Chương 12: Vợ Chồng Gặp Nhau

12 Hai người nói được vài câu, lúc này điện thoại của Bạch Thiếu Ngôn vang lên, Bạch Thiếu Ngôn ấn nút nghe máy, âm thanh rất lớn cho nên Đông Thu Luyện cũng có thể nghe thấy đối phương nói, “Thiếu Ngôn, khi nào thì đến?”

“Rất nhanh, có chút trở ngại!” Đã vài năm Bạch Thiếu Ngôn chưa về, một bên vừa xem hướng dẫn vừa lái xe, “Anh hai, anh có việc gì à? Hình như đang vội?”

“Không có…” Bên này lời còn chưa dứt, thì một âm thanh của một đứa nhỏ vang lên, “Con đói, ba, thật là đói, bụng của người ta lép xẹp rồi, người ta không uống sữa tươi, muốn uống nước trái cây, ba không nói với mẹ là được, có được không vậy!” Bạch Thiếu Ngôn cùng Đông Thu Luyện sững sờ, Bạch Thiếu Ngôn tất nhiên đã nghe được âm thanh như vậy, “Có phải là Tiểu Dịch không, để thằng bé nghe điện thoại!”

Bên kia điện thoại cũng sững sờ, Bạch Thiếu Hiền nói vài lời với Tiểu Dịch, sau đó đưa điện thoại bên tai Tiểu Dịch, “Tiểu Dịch!”

“Tiểu Bạch, sao lại là chú, mẹ đâu!” Tiêu Dịch không quan tâm là điện thoại của ai, ôm điện thoại bắt đầu làm nũng, “Tiểu Bạch, để mẹ con nghe điện thoại, thật lâu rồi mẹ không có điện thoại cho con, có phải mẹ quên con không, Tiểu Bạch.


Chương 13: Đừng Sợ, Tôi Ở Đây

13 Lập tức bầu không khí trở nên quái dị, hai anh em họ Bạch đều xem trò vui, lúc này hai mắt toả sáng nhìn hai người (Đông Thu Luyện vs Tiêu Hàn), nhưng Tiêu Hàn lại nắm tay của Đông Thu Luyện chặt hơn, cô gái này chẳng lẽ không cho anh một chút mặt mũi nào sao!

“Ba, ba làm mẹ đau!” Tiêu Dịch nằm nhoài trên đùi của Tiêu Hàn, đưa tay muốn gỡ tay của hai người ra, Tiêu Hàn buông tay, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cô gái bên cạnh mình, trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, không phải là mùi của nước hoa, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, Đông Thu Luyện bưng tách lên uống một ngụm trà, nhưng cả người là trạng thái khẩn trương cực độ, bởi vì trong một khoảng thời gian dài hai người mới ở gần như vậy.


Chương 14: Trong Đầu Chú Nhỏ Đều Là Bã Đậu

14 Tiểu Dịch, đừng nghịch!” Đông Thu Luyện nói xong liền muốn đem Tiểu Dịch từ trong lòng Tiêu Hàn bế ra, thế nhưng khi tay vừa đưa tới đã bị Tiêu Hàn nắm chặt, Tiêu Hàn nhẹ nhàng nở nụ cười, “Em cũng đừng náo loạn!” Trong nháy mắt mặt Đông Thu Luyện đỏ bừng, cô náo loạn ở đâu, lúc nào thì cô náo loạn hả! Thật sự là đủ rồi!

Đông Thu Luyện tức mà không biết phải nói sao, nâng ly trà trước mặt lên uống một ngụm, “Cái kia…” Bạch Thiếu Ngôn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Đông Thu Luyện quét mắt nhìn Bạch Thiếu Ngôn một cái, Bạch Thiếu Ngôn bị Đông Thu Luyện lất át, lúc này chỉ có thể rụt đầu, chỉ chỉ tay vào cái ly ở trước mặt của Đông Thu Luyện!

Đông Thu Luyện nhìn nhìn cái ly trong tay, lại nhìn sang Bạch Thiếu Ngôn, với vẻ mặt không hiểu, Bạch Thiếu Ngôn cũng hết chỗ nói, “Lão sư, cái ly cô uống chính là của Tiểu tổng!” Đông Thu Luyện lại một lần nữa đỏ mặt!

Ánh mắt cô nhìn người đang nhìn cô cười, một đôi mắt màu lam tựa như nước biển xanh thẳm, mà lúc này lại ôn nhu nhìn cô, “Sao anh lại đặt ly của anh ở chỗ của tôi!”

Bộ dáng này của Đông Thu Luyện tựa như một đứa trẻ đang gây sự, Tiêu Hàn khẽ mỉm cười, vẻ mặt mang theo một tia sủng ái, làm cho cả người Đông Thu Luyện sững sờ, tiếp theo Tiêu Hàn lại càng làm cho Đông Thu Luyện hận không thể chui xuống bàn: “Được rồi, đừng nghịch nữa, anh không quan tâm!”

Anh không quan tâm nhưng tôi quan tâm a! Nhưng chính bộ dáng này của Tiêu Hàn làm Đông Thu Luyện cảm thấy hôm nay quá sức, hôm nay là ngày gì, tại sao ra cửa không xem lịch a!

“Cái kia…” Lúc này người nói chuyện không phải là Bạch Thiếu Ngôn mà là Bạch Thiếu Hiền, Đông Thu Luyện lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Thiếu Hiền, bởi vì không quen với Đông Thu Luyện nên cũng không tiện nói, nhưng lại nhận một ánh mắt lạnh lùng, Bạch Thiếu Hiền không tự giác sờ mũi, đây là lần đầu tiên có một cô gái trừng mắt với anh!

“Sao vậy?” Tiêu Hàn đưa tay ôm Tiêu Dịch, rút khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho Tiêu Dịch, “Còn khóc sao, đừng khóc nữa, một lát nữa mắt con sẽ rất đau!”

Tiểu Dịch nhẹ gật đầu, Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn ôm trẻ con quen thuộc như vậy còn vì Tiểu Dịch lau nước mặt, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất mềm mại.


Chương 15: Ai Cho Cô Đụng Vào Người Phụ Nữ Của Tôi

15 Mới ra khỏi quán cà phê, Đông Thu Luyện đưa tay che nắng trên đỉnh đầu, lúc này mặt trời co chút chói mắt, nhất là đối với cô người mà luôn làm việc trong phòng, Đông Thu Luyện vừa muốn đưa tay lên che năng thì phát triển trước mặt tối lại, ngẩng đầu một cánh tay thon dài, chỉ thấy một tay Tiêu Hàn ôm Tiêu Dịch, một tay miễn cưỡng che trước mặt Đông Thu Luyện.


Chương 16: Anh Là Khắc Tinh Của Tôi

16 Cả người Bùi Tử Đồng đều ngây ra, Tiêu Hàn vừa nói gì, phụ nữ của anh? Đông Thu Luyện hoàn toàn không để vào tai lời của Tiêu Hàn vừa nói, Đông Thu Luyện đưa tay bế Tiêu Dịch lên: “Thế nào, cái mông có đau không?” Tiểu Dịch quệt mồm, nhưng trong mắt nước mắt còn động lại, Tiểu Dịch cắn môi nhìn Tiêu Hàn, “Mẹ, con không muốn ở đây? Không muốn ở đây nữa!”

Nói xong đưa tay ôm cổ Đông Thu Luyện, tựa đầu vào cổ của cô, Đông Thu Luyện cảm giác được có một chất lỏng ấm chảy ở cổ cô, nóng hỏi, tim Đông Thu Luyện nhói lên, đây là lần đầu cô thấy Tiểu Dịch thương tâm như vậy.


Chương 17: Ba Bại Hoại, Con Ghét Ba

17 Về đến nhà, bác An rất sững sờ, ông ít khi thấy Tiêu Hàn uống say như vậy, vội vàng bảo người đỡ Tiêu Hàn lên phòng ngủ, mà Đông Thu Luyện lại đi vào phòng bếp, lúc nãy Bạch Thiếu Hiền nói Tiêu Hàn phải uổng canh giải rượu nếu không hôm sau nhất định sẽ đau đầu, bảo cô phải nói người giúp việc nấu canh, Đông Thu Luyện tới phòng bếp lấy một chút nguyên liệu nấu canh liền bắt đầu nấu.


Chương 18: Mùi Formalin

18 Tiêu Hàn cười một tiếng, đặt Tiêu Dịch lên đùi: “Đương nhiên là ba nói thật, ba chưa bao giờ gạt con, ba biết thái độ hôm qua ba không tốt, con cũng đừng giận nữa…” Hai anh em họ Bạch cảm thấy bản thân lo lắng chỉ là dư thừa, xem hai ba con này không phải chỉ nói hai câu là tốt lắm sao, chao ôi….


Chương 19: Hương Trên Người Tôi Dễ Ngửi Sao?

19 Mãi đến khi Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện lên lầu, cô cũng không có tỉnh lại, bác An thấy Tiêu Hàn lộ ra vẻ mặt rất ôn nhu, động tác đó giống như đang ôm bảo bối, hẳn là Tiêu Hàn cũng không biết được vẻ mặt của anh hiện giờ, Tiêu Hàn cẩn thận từng chút một ôm Đông Thu Luyện vào phòng của anh.


Chương 20: Ăn Bữa Sáng

20 Đông Thu Luyện cảm thấy mình đời này chưa từng mất mặt như vậy, khuôn mặt đỏ bừng, ở buồng vệ sinh mè nheo hồi lâu mới đi ra.

“Mẹ, mẹ mau tới đây đi!” Tiêu Dịch cùng Tiêu Hàn đang dùng cơm, Tiêu Dịch chú ý tới Đông Thu Luyện trước, Tiêu Hàn lúc này mới ngẩng đầu, hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa dài, có phần áo màu trắng cùng thân váy màu xanh ngọc, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của mình, lộ ra chút dịu dàng, tựa hồ là nhìn Tiêu Dịch, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười hết sức động lòng người, bên ngoài mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng kem, cả người toát ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái và tươi mới, Tiêu Hàn sớm biết Đông Thu Luyện tuyệt sắc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy cô nữ tính như vậy.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Yêu Không Phải Lúc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 59


Ta Bị Ép Buộc

Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Ngôn Tình

Số chương: 100


Xấu Nữ Khuynh Thành

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 65


Nhiệt Hạ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 35


Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 400


Hạnh Phúc Tái Sinh

Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 100


Em Hay Cô Ấy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 23


Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50



Vợ Người

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị

Số chương: 20