1 Khi Tuân Thiệu vào cung, trên người còn mang theo mùi rượu. Lúc này là giữa trưa, khí trời cuối thu vốn sáng sủa nhưng không hiểu sao ở trong cũng lại có chút ảm đạm nặng nề.
2 Quách công công bên người Thái hậu bỗng nhiên một đường chạy tới, vô cùng lo lắng hô nhỏ: "Thái hậu, thái hậu, Trữ Đô hầu đến!"Vẻ mặt Thái hậu lập tức thay đổi, cũng không giữ Tuân Thiệu , vội vàng phân phó Quách công công đưa Tuân Thiệu ra cung.
3 Tuân Thiệu - người còn chưa có trở lại Tây Bắc, tin tức đính thân đã tới trước. Lúc này ở biên cương Tây Bắc thường xuyên có thương nhân lui tới rất nhiều, việc đính thân vốn là chuyện tình bình thường nay bị truyền đi vô cùng kì diệu, đến sau cùng cư nhiên có người nói hoàng đế cùng Tuân Thiệu định mệnh tam kiếp, hai người tuy tuổi tác cách xa nhưng vừa gặp đã thương, khiến Tuân Thiệu nghe được mà nổi cả da gà.
4 Đô thành Lạc Dương đã trải qua trăm năm phong sương, ngay cả nơi bão cát lan tràn như Tây Bắc so với Lạc Dương thật sự tang thương hơn rất nhiều. Khắp phố là các cao lầu mái cong vút hướng lên trời, nhưng vẫn mang vẻ thanh toát, mang hơi hướng cổ xưa.
5 Vừa mới về kinh, sắc phong chức quan lại trở thành việc cấp bách. Tuân Thiệu hiện đang đảm nhiệm vị trí giáo úy, chức trách chủ yếu là bày mưu tính kế cho tướng quân.
6 Sau khi nàng từ biệt Đặng Thông Bình, cưỡi khóai mã, nói với Trúc Tú đi vào cung một chuyến. "Người lúc này còn có tâm tình đi gặp tiểu tình lang sao?" Trúc Tú cố ý khích nàng, hai chân cưỡi ngựa đong đưa, còn xướng một khúc Miêu Cương: "Tình ca ca của ta, tuổi trẻ mười tám a.
7 Qua ngày thứ ba, bỗng nhiên Ấu đế triệu Ứng Thiên đi ngự thư phòng, vừa gặp đã lên tiếng:"Cữu cữu, người cũng đừng ngăn cản Tuân Thiệu nữa, nàng muốn làm Vũ Lâm Lang, người để cho nàng làm đi thôi!"Ứng Thiên có chút khó hiểu, nhíu mi: "Bệ hạ nói lời ấy là có ý gì?"Ấu đế vươn tay nhỏ trắng nộn xoa bóp mi tâm, ra vẻ lão thành: "Cữu cữu có điều không biết, sáng sớm nay, nàng vào cung gặp trẫm.
8 Tuy rằng việc luận võ đã sớm truyền bá ồn ào huyên náo, nhưng Tuân Thiệu vạn vạn không nghĩ đến hiện trường lại như vậy quá khoa trương —giáo trường ba tầng trong, ba tầng ngoài vây đầy người không nói, rất nhiều cấm vệ quân gác bốn phía mà ngay cả hoàng gia cùng các đại thần cũng đến đây.
9 Người tới hóa ra là đương triều đại tướng quân Chu Phong Dung, đoạn thời gian trước bởi vì phía đông biên giới quân man di tác loạn, hắn tự mình dẫn quân đi bình định.
10 Chuẩn bị xong, Chu Phong Ý xuất chiêu, lúc đầu có vẻ bình thường, sau thế công ngày càng mạnh, kiếm pháp tinh xảo, Tuân Thiệu trong lòng hoảng hốt, thế mới biết chính mình quá chủ quan.
11 Ít ngày trước khi Tuân Thiệu nhậm chức, Tuân Minh đặc biệt phái người đưa đến một tín thư, tỏ vẻ thập phần hâm mộ đường muội "Có tiền đồ" như vậy, nhất định phải dâng hương kính báo tổ tiên.
12 Chu gia cũng là nhà tướng môn thế gia, tổ tiên lại xuất thân từ nông gia. Hậu nhân nhớ lại ngày xưa, sau khi phát đạt liền cho xây dựng một sơn trang, bên trong nuôi gá, trồng rau, thực khoái hoạt.
13 Cứ như vậy bị bỏ qua, chờ Tuân Thiệu trở về mới phát hiện mình căn bản không lấy được chút tin tức nào từ miệng Ứng Thiên. Ý thu ngày một nồng đậm, sau đó vài ngày liên tiếp, mưa to tầm tã, trời có chút chuyển lạnh.
14 Thời tiết thực không tốt, định xuất phát ngay mà không thành. Trúc Tú nghe nói Tuân Thiệu phải xa nhà, nàng kiên quyết thật lâu muốn đi theo, bị Tuân Thiệu dõng dạc lấy lí do "Công vụ bận rộn" để cự tuyệt, trên thực tế là sợ lại bị Ứng Thiên so sánh với "ngực" Trúc Tú để giễu cợt mình.
15 Buổi tối lại bắt đầu mưa, khi xuất môn Ứng Thiên phải ngồi xe nên đi được rất chậm, Tuân Thiệu nghĩ khi nãy nàng gọi hắn là "Cậu", sợ chọc hắn tức giận sẽ không chịu đi cứu Trúc Tú nữa, đành chỉ dám giục ngựa đi theo sau.
16 Đi một đoạn đường này là đi xa ngàn dặm, thập phần buồn tẻ. Trên đường cũng không có cảnh tượng kinh tâm động phách gì, thế cho nên hai người chỉ có thể lấy việc cãi nhau để giết thời gian.
17 Trước kia khi còn ở trong quân, Tuân Thiệu cũng từng cõng qua binh lính bị thương, nhưng khi đó sự tình khẩn cấp, sẽ không nghĩ nhiều, lúc này trên lưng cõng kẻ mình không ưa, trong lòng làm sao có thể vui nổi.
18 Việc hoàn tất, đại phu dẫn bọn hạ nhân lui ra trước, tri phủ còn luyến tiếc chưa đi, hết nhìn Tuân Thiệu, lại nhìn Ứng Thiên, thần bí hề hề nói: "Cái kia.
19 Không khí tốt đẹp ở Hợp Phổ không được bao lâu, vài ngày sau lại bắt đầu mưa rơi. Vết thương cũ của Ứng Thiên tái phát nên chuyện nghị hòa cũng hoãn lại.
20 Bên ngoài có cước bộ vội vàng, nhóm sát thủ nghe thấy tín hiệu liền xuất hiện ngay. Mấy tên nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn trên giường, nghĩ đến đồng bọn đã đắc thủ, lúc này liền muốn tiến lên tha người đi.